Ta phải giết các ngươi!
Hồi lâu sau, Đoan Minh Sùng với Tuế Yến mới ra khỏi phòng, người thì đôi tai đỏ tía kẻ thì ra chiều chết cha chết mẹ.
Vừa đúng lúc Tuế Tuần đi đến, y ngạc nhiên: "Điện hạ, thế này là sao?"
Đoan Minh Sùng lắc đầu hoảng loạn.
Tuế Yến tiếp tục ôm nỗi đau thương xuân bi thu, hắn phải đoán xem bao giờ mình mới có được vóc dáng như Đoan Minh Sùng đây.
Tuế Tuần liếc nhìn Tuế Yến, y đoán hẳn là Tuế Yến lại có lời nói hành động gì đắc tội thái tử điện hạ rồi bèn lạnh giọng: "Cả ngày cứ ru rú trong nhà, không biết ra ngoài đi đi lại lại à? Ban nãy Giang công tử sang đây tìm đệ ra ngoài chơi, người đang đợi ở tiền viện đấy."
Tuế Yến "a" lên, hắn dẫu môi: "Đệ không muốn đi…"
Tuế Tuần lãnh đạm nhìn sang, Tuế Yến bèn sửa miệng: "Nhưng mà bây giờ đặc biệt muốn ăn bánh bao của Vãn Phong lâu, đệ ra ngoài đây."
Hắn nói xong thì cáo từ rồi chạy biến.
Tuế Tuần đứng sau lưng hắn trách cứ: "Không cho phép đi tới Vãn Phong lâu! Chỗ đó là chỗ nào hả?!"
"Biếttttttt rồiiiiiii."
Tuế Tuần quay đầu xin tội: "Điện hạ thứ tội, Vong Quy từ bé đã bị chiều hư, mong ngài không trách y thất lễ."
Đoan Minh Sùng mất tự nhiên kéo tay áo, hàm hồ đáp lời.
Ban nãy lúc ở trong phòng khi Tuế Yến giở trò với y thì đã thất lễ rồi, hắn sờ mãi rốt cuộc cũng làm Đoan Minh Sùng hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-danh/2498744/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.