Tuế Yến xả xong mới bớt giận, hắn hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Bây giờ thái tử ở đâu?"
"Lúc người với nhị thiếu gia đi ra, thái tử điện hạ đuổi theo ngay. Giờ hẳn là ngài ấy còn ở trong ngõ Điềm Thủy."
Tuế Yến gật đầu: "Kiếm chiếc xe cho ta, ta vòng về nói vài câu với y."
Vô Sự nhận lệnh, nhưng y còn chưa đi mấy bước, một chiếc xe ngựa đã chầm chầm dừng cạnh hai người họ.
Tuế Yến ngạc nhiên nhìn Vô Sự: "Ta mới kêu ngươi tìm xe, như vầy cũng không khỏi quá nhanh đấy."
Vô Sự có chút xấu hổ, y nói khẽ: "Xe... xe này không..."
Tuế Yến cũng biết, hắn cười rồi nghiêng đầu nhìn xe ngựa cạnh bên. Một bàn tay nhẹ nhàng vén rèm lên, khóe môi Đoan Như Vọng còn vương nụ cười, gã nhẹ nhàng gọi: "Vong Quy, cần ta cho ngươi đi nhờ một đoạn không?"
Nháy mắt, tâm tình Tuế Yến đã không tốt.
Hắn nén lại xúc động quay đầu đi, nở nụ cười sượng trân: "Không phiền điện hạ."
Ý từ chối rõ ràng đến vậy nhưng không biết có phải Đoan Như Vọng vờ như không nghe ra ý hắn không, gã phất tay tới trước.
Hạ nhân trên càng xe vọt xuống, gã đó cung kính đứng trước mặt Tuế Yến: "Hầu gia, mời!"
Tuế Yến âm thầm lùi về sau nửa bước, Vô Sự lạnh lùng chắn bên người hắn.
Tuế Yến hờ hững: "Vong Quy còn có việc phải đi trước, nhị điện hạ người tốt nhân hậu chắc sẽ không ép uổng làm khó kẻ khác nhỉ."
Đoan Như Vọng cười cười: "Không, con người ta lòng dạ độc ác, người tốt nhân hậu phải là thái tử đệ đệ của ta. Hầu gia khen nhầm người rồi."
Tuế Yến: "..."
Xem ra gã thật sự có ý ép Tuế Yến lên xe.
Xe ngựa đổ trên phố thật sự gây chú ý, hai người giằng co một lúc đã có người dừng lại vây xem.
"Nếu hầu gia cứ muốn giằng co thế này cũng được, ta lúc nào cũng chiều."
Như vầy thì có chút không biết xấu hổ đấy. Tuế Yến hung tợn trừng gã rồi xua tay cho Vô Sự lui đi. Hắn lạnh lùng giẫm ghế bước lên xe.
Tuế Yến còn chưa ngồi vững xe ngựa đã gấp rút chạy.
Trong xe ngựa có kê chiếc án nhỏ, một lò hương be bé khắc hoa được đặt ở chính giữa, làn khói yếu ớt rủ như sương trắng.
Tuế Yến ngồi một bên cách gã một khoảng, trên mặt toàn vẻ xa lạ và lạnh lùng.
"Rốt cuộc nhị điện hạ có chuyện vì thì xin cứ nói thẳng, ta còn việc phải làm, sợ không thể ở lâu."
Đoan Như Vọng liếc làn khói lướt qua kia rồi nói khẽ: "Ban nãy ta đi ngang ngõ Điềm Thủy, thái tử đã lên xe về cung rồi, cho dù ngươi đi cũng không gặp được y đâu."
Tuế Yến không nao núng, hắn hờ hững nói: "Vậy à?"
Hắn không hề tin.
Đoan Như Vọng thấy hắn xa cách như vậy thì nhếch môi cười, gã giơ tay ra phe phẩy trên lò hương, khói trắng tản ra, phiêu tán khắp xe.
"Vong Quy biết hương gì đây không?"
Tuế Yến tập trung nghĩ tới Đoan Minh Sùng, hắn không hề để ý lư hương ở đâu cũng có đó. Lúc này đây nghe Đoan Như Vọng hỏi vậy, trong nháy mắt, Tuế Yến như bừng tỉnh, sợ hãi nhìn gã.
Đoan Như Vọng cười: "Đây là hương ta lấy được từ chỗ ngũ hoàng đệ đấy. Dược hương đệ ấy nâng niu trong tay quý như mạng sao tới chỗ hầu gia lại chẳng đáng một xu, tránh như tránh tà vậy?"
"Ta nói, dập đi."
Đoan Như Vọng không cử động.
Tuế Yến tiếc mạng vô cùng, hắn lạnh lùng giơ tay định tự mình dập. Lúc hắn còn chưa chạm đến lò hương, cổ tay đã bị Đoan Như Vọng chụp lại.
Hắn lạnh lùng nói: "Bỏ tay ra."
Đoan Như Vọng hơi nghiêng người tới trước, gã dán sát tai Tuế Yến, nhẹ nhàng nói: "Mùi vị của ô danh thế nào?"
Một tiếng "rầm" vang lên. Tuế Yến không buồn chớp mắt đã tránh khỏi tay Đoan Như Vọng rồi hất đổ lư hương trước mặt. Hương còn chưa cháy hết trong ấy lăn theo lò hương tới ván xe, hương khói lan ra càng nồng.
Sức lực của Đoan Như Vọng rất lớn, Tuế Yến miễn cưỡng giật tay ra, cổ tay bầm xanh bầm tím. Hắn cũng không nhìn tới mà cởi phăng áo ngoài, tiện tay vứt xuống che lại chỗ dược hương tràn ra.
Đoan Như Vọng cũng không cản, gã cười như không cười, chống cằm nhìn hắn.
Tuế Yến làm xong mọi chuyện mới lạnh lùng nhìn gã: "Rồi sẽ có ngày ngươi được nếm thử."
Nếu đã xé rách mặt mũi thì Tuế Yến cũng không còn gì cố kỵ. Đoan Như Vọng điên thật nhưng bây giờ gã cũng không có gan giết hắn.
Nghe Tuế Yến đáp, chẳng những Đoan Như Vọng không tức giận mà ngược lại còn nở nụ cười.
Gã chống cằm, trong mắt toàn là ý cười: "Vong Quy ơi, ngươi thật quá thú vị. Trách không được thái tử lại che chở ngươi đến vậy, ngay cả tam hoàng đệ kia của ta cũng nhớ nhung không quên được ngươi."
Tuế Yến cười lạnh: "Đấy là đương nhiên, nhưng không cần khen ta đâu, ta nhận không nổi."
Có vẻ Đoan Như Vọng đã nổi lên hứng thú với Tuế Yến, gã tò mò hỏi: "Vậy Vong Quy thật sự có ý cảm mến thái tử à? Không phải người trẻ tuổi nhất thời dâng trào tâm huyết đấy chứ?"
Tuế Yến không kiên nhẫn: "Chuyện này hẳn không liên quan tới ngươi. Mau dừng xe, ta phải về phủ."
Hắn gõ mạnh vào vách xe, tên đánh xe ngồi trước mắt điếc tai ngơ, xe ngựa vẫn chạy tới trước như cũ.
Bất tri bất giác, âm thanh nói cười rộn ràng xung quanh cũng dần biến mất. Hẳn là đã tới chỗ hẻo lánh.
Đoan Như Vọng cười: "Hầu gia sao lại gấp thế, ta có chuyện cần bàn bạc với ngươi, ngươi không muốn nghe một chút sao?"
Tuế Yến biết trong một chốc Đoan Như Vọng sẽ không thả người, hắn bỏ bàn tay đỏ au vì đập vào vách xe xuống, lạnh lùng đáp: "Rốt cuộc nhị điện hạ có gì thì cứ nói thẳng."
Đoan Như Vọng gõ nhẹ vào vách xe, xe ngựa chầm chầm đổ lại.
Tuế Yến vén rèm nhìn ra ngoài sau đó híp mắt lại.
Băng tuyết khắp trời, hoang vu hẻo lánh. Là nơi rất phù hợp để giết người diệt khẩu.
Tuế Yến cũng không hoảng, hắn dựa vách xe thờ ơ nhìn Đoan Như Vọng. Gã cũng tìm tư thế dựa thoải mái rồi thản nhiên nói: "Vong Quy có từng nghĩ sẽ hợp tác với ta chưa?"
Tuế Yến nghe vậy thì cảm thấy như nghe được chuyện gì khôi hài vô cùng. Hắn không nhịn được cười thành tiếng: "Nhị điện hạ à, người đang nói đùa với ta đấy à? Thế thì phải cảm ơn người nhiều đấy, đúng là rất buồn cười."
Đoan Như Vọng nhìn hắn cười, gã không hề thay đổi sắc mặt.
"Ta nói nghiêm túc."
Tuế Yến cười xong thì khuôn mặt xinh đẹp kia nháy mắt biến thành lạnh căm.
Hắn lật mặt như lật sách, trong đôi mắt toàn sự chán ghét: "Ta trúng độc của ngươi, vì nó mà sợ không sống được bao năm nữa. Khoảng thời gian này ngươi còn liên tục phái người tới ám sát ta. Sao? Ngươi muốn ta hợp tác với kẻ muốn lấy mạng mình à? Hợp tác làm sao để chết trong tay ngươi thật ưu nhã hoàn mỹ chắc?"
"Từ đầu tới cuối ta chưa hề nghĩ sẽ hại ngươi."
"Đúng rồi." Tuế Yến đáp, "Vậy nếu ngươi thật sự muốn hại ta thì bây giờ ta đã phơi thây đồng hoang rồi phải không?"
Hắn nói câu nào cũng có lưỡi câu, Đoan Như Vọng cũng không hề tức giận mà trái lại, hứng thú trong mắt gã càng thêm sâu.
"Nếu ngày sau thái tử thật sự đăng cơ, hai người sẽ không còn khả năng tiếp tục. Nếu là như vậy ngươi cũng mở to mắt nhìn y ngồi vào chỗ đấy à?"
Tuế Yến nhìn gã đầy nhạo báng: "Ngươi nghĩ ta là ai?"
"Y muốn chọn thế nào là chuyện của y, ta yêu mến y ra sao là chuyện của riêng ta, sao lại trói buộc hai việc này vào nói chung với nhau?" Tuế Yến nói, "Ngược lại là ngươi đó, ngươi không lo đấu đá tử tế với thái tử đi còn nghĩ cách xuống tay chỗ ta. Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta muốn ở bên thái tử nên sẽ nhúng tay vào gây khó dễ, kéo y khỏi ghế trữ quân vậy?"
Đoan Như Vọng cười: "Ngươi không phải người như vậy à?"
Tuế Yến ngẩn ra.
Gã lại nhẹ nhàng nói: "Ngươi không phải loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích à? Chỉ là muốn có được một người mà thôi, còn chuyện ngươi phải kiêng dè hay sao?"
Đoan Như Vọng thẳng người dậy, gã hơi ngả tới trước, chăm chú nhìn vào mắt Tuế Yến. Trong đôi mắt toàn là sự điên cuồng bị lý trí đè lại.
"Y làm hoàng đế rồi ngươi chỉ có thể buông tay." Đoan Như Vọng đè thấp giọng, gã nói khẽ khàng bên tai Tuế Yến như loài quỷ mị, "Ngươi vì y mà uống ly ô danh, e là mạng chẳng còn bao lâu, y thì hiểu hết chỉ không biết lòng ngươi..."
Tuế Yến có chút ngẩn ngơ, hắn nhìn gã đầy ngạc nhiên: "Y... bây giờ y biết rồi..."
Đoan Như Vọng càng nhẹ giọng: "Ô? Y biết rồi à? Vậy y hiểu lòng ngươi nhưng vẫn cố chấp làm trữ quân của mình, rốt cuộc y đặt ngươi vào đâu đây?"
Tuế Yến cứng họng: "Y, y..."
Hắn nói không được.
"Ngươi chịu nỗi đau bệnh tật quanh năm vì y, còn y thì chẳng chút để tâm." Đoan Như Vọng nói.
"Vong Quy, mạng của người chẳng đáng tiền vậy sao?"
Tuế Yến run lên, gần như hoảng sợ mà nhìn gã.
Đời trước ở Tướng Quốc tự, nơi cảnh thanh đăng cổ phật, Đoan Như Vọng đầu tóc rũ rượi, dù dáng vẻ túng quẫn như vậy gã vẫn giữ phong độ nhẹ nhàng. Trong mắt gã của khi đấy là sự ôn hòa nhưng nham hiểm. Gã nỡ nụ cười kỳ dị: "Vong Quy, Đoan Chấp Túc không phải kẻ vô hại vô tội như ngươi vẫn tưởng, ngươi phí tính mạng thế này cho hắn..."
"Mạng của ngươi chẳng đáng tiền vậy sao?"
Lời Đoan Như Vọng lẩm bẩm đời trước tựa như chồng khớp với lời gã nói lúc này làm cho đầu óc Tuế Yến kích động hỗn loạn.
"Mạng của mình..." Hắn thầm thì, "rẻ rúng vậy sao?"
Đoan Như Vọng dịu dàng: "Sống vì kẻ khác, luân hồi lục đạo rồi thì ai biết kiếp sau là người hay là quỷ, ngươi thông minh như vậy sao lại lấy mạng mình ra làm chuyện này?"
"Ta không có..."
Tuế Yến có chút mơ màng, đầu hắn là một mảnh mịt mờ. Cứ như bị lời Đoan Như Vọng lôi kéo, trong vô thức hắn bỗng thấy lời gã nói rất có lý. Hắn hốt hoảng nghĩ: "Đúng nhỉ, đời trước mình hồ đồ tin lầm người, không dễ gì mới có được mạng này, sao lại bị mình làm hỏng vì một người hoàn toàn không có khả năng với mình?"
Hắn càng nghĩ càng thấy có lý. Trong cơn mơ màng, ngực hắn bỗng dưng đau nhói, nháy mắt như bừng tỉnh.
Đồng tử hắn co lại.
Hương bị đốt khi nãy...
Tuế Yến nắm chặt tay thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến máu chảy ra, cơn đau làm cả người hắn run lên cũng khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đoan Như Vọng vẫn nhìn hắn như cũ, trong mắt toàn là ý cười.
Tuế Yến hít thật sâu, gắng hết sức giữ vẻ bình tĩnh: "Ngươi với Đoan Minh Sùng đấu đá thế nào là chuyện giữa hai người các ngươi, không liên quan gì tới ta. Ta sẽ không giúp y đăng cơ cũng không thông đồng làm bậy với ngươi để hại y."
"Ngươi chắc chắn rồi à?"
"Lời ta nói đã hết ở đây."
Hắn nói xong thì vén rèm định nhảy khỏi xe.
Thân vệ trước xe do dự. Gã thấy Đoan Như Vọng không có ý kêu mình ngăn lại nên mặc hắn xuống xe.
Lúc Tuế Yến nhảy xuống thì có hơi loạng choạng, nhưng hắn lảo đảo tí đã đứng vững lại. Hắn chẳng buồn nhìn quanh hệt như quen đường vậy, không hề nao núng đi về phía trước.
Đoan Như Vọng ngồi trong xe trầm mặc hồi lâu mới hé mắt, gã cười nói: "Tiếc quá rồi."
Vốn dĩ có thể kéo thêm một người vào vũng nước đục. Nếu như Tuế Yến có thể tham dự vào, mặc kệ hắn giúp ai, triều đường chắc chắn sẽ thú vị vô cùng.
Xe ngựa nhanh chóng đuổi theo Tuế Yến trong tuyết. Đoan Như Vọng vén rèm: "Vong Quy, lên đây, ta đưa ngươi về phủ."
Tuế Yến không khoác ngoại bào đi trong trời đất băng tuyết, cả người run rẩy. Hắn cười lạnh, không màng tới lời mời mà tự đi: "Không phiền điện hạ."
Ai mà biết Đoan Như Vọng có châm hương ám toán hắn nữa không? Tuế Yến chịu thiệt đã có bài học, có nói gì hắn cũng quyết không lên xe.
Đoan Như Vọng cau mày: "Ta không chạm vào ngươi, bây giờ tuyết to, mình ngươi lại không quen đường, lỡ xảy ra chuyện..."
Tuế Yến hừ: "Không cần ngươi vờ vịt."
Nói chuyện tình cảm cứ như kẻ đưa mình tới nơi vắng vẻ này không phải gã vậy.
Tuế Yến thầm mắng xối xả Đoan Như Vọng. Thấy gã định cho người ép kéo mình lên xe, hắn vội vã chạy vào rừng cây. Ám vệ nhìn theo bóng lưng đơn bạc đó thì do dự: "Điện hạ..."
Đoan Như Vọng cau mày, hồi sau gã mới thở dài: "Đi đi, đưa tin cho Tuế Tuần đi."
Ám vệ đáp vâng rồi đánh xe ngựa quay vào thành.
Lời tác giả:
Trưởng phòng kinh doanh đa cấp Đoan Như Vọng: Hoan nghênh tới đây quậy đục nước với ta.
Đã viết dự trữ 3 vạn chữ, sau khi cốt truyện phát triển, thiết lập nhân vật của Túc thoáng biến đổi như ngựa hoang thoát cương không kéo về được, từ ốm yếu thanh quý biến thành giả vờ ngoan ngoãn ma ốm điên cuồng chỉ trích.
Lập flag: Trữ 10 vạn chữ bắt đầu đăng tải.
- --
Tác giả update lại phần giới thiệu trên Tấn Giang, nội dung có chút thay đổi và bảo là đầu tháng 5 sẽ đăng.
Tên truyện:
Phượng Hoàng Cốt
(Trọng sinh)
Tác giả: Nhất Tùng Âm
Loại hình: Sáng tác gốc, thuần ái, lịch sử giá không, tiên hiệp
Phong cách: Nhẹ nhàng
Tag: Tiên hiệp tu chân
Vai chính: Túc Hàn Thanh, Sùng Giác
Giới thiệu ngắn: Giả vờ ngoan ngoãn
Lập ý: Thiện có thiện báo, ác có ác báo
Giới thiệu:
Túc Hàn Thanh là con trai tiên tôn Ứng Húc Tông, y kiêu căng tôn quý.
Vì độc "phụ cốt*" trời sinh mà quanh năm y lánh đời, thường xuyên ốm yếu ho ra máu.
*Phụ cốt: Xương cổ chân
Chỉ là ngày nọ đột ngột thay đổi, sư huynh chết thảm nơi bí cảnh, thúc phụ Túc Hàn Thanh sùng kính từ thuở bé cướp đoạt truyền thừa tông môn, phế bỏ linh căn của y, đày y vào ngục Vô Gian.
Vào thời khắc ấy Túc Hàn Thanh mới biết độc "phụ cốt" là thánh vật của thiên đạo - Phượng Hoàng Cốt.
Sau khi vẫn lạc nơi ngục Vô Gian, Túc Hàn Thanh sống lại vài ngày sinh nhật tuổi 17.
Y vẫn bị "vây" ở góc xó nho nhỏ, bạn cũ, người trong sư môn vẫn là con cưng của trời, vẫn hào hoa phong nhã như cũ.
Phượng Hoàng Cốt niết bàn sinh ra.
***
Phượng Hoàng Cốt kiệt ngạo bất thuần, mỗi lần phát tác Túc Hàn Thanh đều đau đớn thống khổ. Chỉ có đời trước nơi ngục Vô Gian, có một người nam mù lòa đeo mảnh ngọc bội vỡ là có thể giải được một phần. Sau khi sống lại, Túc Hàn Thanh tìm người không ngừng nghỉ nhưng chẳng có chút manh mối nào.
Cho đến lễ sinh thần, y gặp một người nam vận cà sa trắng như tuyết, dáng dấp đoan trang đẹp đẽ, đôi mắt xám lạnh lùng liếc sang, tất cả đều là sự tôn nghiêm không thể khinh nhờn thần thánh, thiền tịch lặng im.
Túc Hàn Thanh rơi vào trầm mặc.
Thiên đạo ở trên cao, nhân tình nhân ngãi y ngủ bao nhiêu năm đời trước lại là phật tử tiên đạo sao?
Còn có chuyện gì hoang đường hơn không?
Túc Hàn Thanh mang theo vẻ mặt kỳ quái bị tôn trưởng kéo tới gần phía trước: "Phật tử là bạn tốt thân thiết của phụ thân con, lúc con còn bé y còn từng ôm con đó, con nên kêu một tiếng thúc phụ."
Túc Hàn Thanh: "..."
... Có chuyện hoang đường hơn thật nè.
CP: Phật tử (ver có tóc) trầm ổn X Ốm yếu giả vờ ngoan ngoãn quá mức chỉ trích điên cuồng, niên thượng, HE
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]