Nàng sửa sang lại mái tóc mình: "Nhanh về cung đi, để phụ hoàng phát hiện lại không xong đâu."
Vừa dứt lời, cạnh bên đã vang lên một giọng nói uy nghiêm.
"Bị trẫm phát hiện thì cái gì không xong?"
Đoan Ly Thúc kinh hãi, nàng ngoảnh đầu đã thấy một đám người vây quanh hoàng đế đi ra từ phía ngự hoa viên, sau lưng hoàng đế là mấy tần phi ăn vận diễm lệ, có vẻ bọn họ đang ngắm đèn ở ngự hoa viên.
Đoan Như Vọng hờ hững hành lễ: "Phụ hoàng an khang."
Đoan Ly Thúc cũng lúng túng hành lễ: "Phụ hoàng."
Hoàng đế không nhìn Đoan Như Vọng, lão vẫy tay với Ly Thúc.
Đoan Ly Thúc cụp mắt đi sang.
"Hôm nay ăn vận thế này, đi đâu về đó?"
Vừa nhìn đã biết không giấu được, Đoan Ly Thúc nhỏ giọng đáp: "Nhị hoàng huynh dẫn con đến ngõ Điềm Thủy ngắm hoa đăng."
Hoàng đế cau mày, lão lạnh lùng liếc nhìn Đoan Như Vọng. Đoan Ly Thúc vội nói: "Không liên quan nhị hoàng huynh, là con cứ ầm ĩ đòi huynh ấy dẫn đi, phụ hoàng có phạt thì phạt con đi."
Hoàng đế thấy trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện làm Đoan Như Vọng xấu mặt, lão lạnh nhạt nói: "Đứng dậy đi."
Nghe vậy gã mới đứng lên, hơi nghiêng người đứng sang bên, sắc mặt không đổi.
Hoàng đế không để ý tới gã nữa mà có hơi bất mãn nhìn Đoan Ly Thúc: "Đương triều công chúa mà cứ chạy đến chốn thị phi đó, nếu lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây? Còn lần nữa trẫm quyết không phạt nhẹ."
Ý là lần này không truy cứu.
Đoan Ly Thúc cười nói: "Đa tạ phụ hoàng khai ân, lần sau trước khi đi Ly Thúc sẽ đem theo thiên quân vạn mã, tuyệt đối không để ai tới gần."
Hoàng đế hết mực yêu thương tiểu công chúa, vốn chẳng giận bao nhiêu, lão bị câu đó của nàng chọc cười: "Ngươi đó, chả giống cô nương gì cả."
Đoan Ly Thúc mím môi cười.
Hoàng đế còn muốn nói gì nữa thì liếc thấy vành mắt nàng ửng đỏ, lão cau mày hỏi: "Sao mắt đỏ vậy, bị người ta bắt nạt thật à?"
Đoan Ly Thúc lắc đầu: "Không có, chắc bị gió thổi đó, chút là hết thôi."
Hoàng đế không tin, lão hỏi nữa nhưng Đoan Ly Thúc chỉ lắc đầu bèn cho là nàng đang nói dối bảo vệ Đoan Như Vọng nên không hỏi nữa, chỉ là ánh mắt nhìn gã ngày một lạnh nhạt.
Lão dịu dàng vỗ mu bàn tay Đoan Ly Thúc: "Nếu không có chuyện gì thì đi với trẫm tới điện Thái Hòa ngồi chút đi, gia yến vẫn chưa kết thúc, trẫm còn cho người để bánh hoa quế ngươi thích ăn nhất lại đó."
Đoàn người cuồn cuộn đi về phía điện Thái Hòa, Đoan Như Vọng định bụng len lén chuồn đi nhưng Đoan Ly Thúc len lén nhìn gã, gã bất đắc dĩ thở dài rồi đi phía sau.
Hoàng hậu trông Đoan Ly Thúc không có dáng vẻ ngoan ngoãn ríu rít ngày thường thì nhẹ thở dài: "Ly Thúc lớn thật rồi, ban nãy ta còn bàn chuyện hôn sự của ngươi với bệ hạ đấy."
Đoan Ly Thúc điếng người, nàng ngẩng đầu nở nụ cười rồi nói khẽ: "Ly Thúc còn nhỏ, không muốn rời khỏi phụ hoàng mẫu hậu sớm như vậy."
Tần phi đứng cạnh che miệng cười, sôi nổi than tiểu công chúa hiếu thuận.
Hoàng đế nói: "Ngươi cũng không còn bé, giờ nên nghĩ nhiều rồi."
Hoàng hậu cũng phụ họa: "Đúng vậy, ta nghe đâu Ly Thúc có chút hảo cảm với Tuế An hầu, còn đang nghĩ có nên xin bệ hạ thành toàn để ngươi được như ý đó."
Nếu trước ngày hôm nay nghe điều này, nàng đã hớn hở nhảy nhót từ lâu, nhưng có trách chỉ trách tạo hóa trêu ngươi.
Đoan Ly Thúc gượng tỏ ra trấn định: "Mẫu hậu… nói đùa rồi. Ly Thúc chỉ cảm thấy Vong Quy ca ca thú vị hơn người khác một tí, nếu bảo con gả cho huynh ấy thật, Ly Thúc không đồng ý đâu."
Hoàng hậu hơi ngập ngừng: "Nhưng…"
Đoan Ly Thúc khoác tay hoàng đế nũng nịu lay lay, nàng thỏ thẻ: "Phụ hoàng, Ly Thúc không muốn gả cho Tuế Yến, nghe nói thanh danh hắn trong kinh thành không tốt hơn nữa cứ thích trêu cợt người khác, ta không muốn gả cho người ta không thích."
Từ lúc hoàng hậu nhắc đến Tuế Yến, hoàng đế chẳng nói lời nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn Đoan Ly Thúc, không biết muốn nhìn ra điều gì. Bây giờ nàng làm nũng với mình, lão mới cười dịu dàng: "Được, Ly Thúc của ta tất nhiên phải gả cho người đàn ông tốt nhất thế gian này, chuyện này không vội, đợi sau hãy nói."
Đoan Ly Thúc vui vẻ: "Cám ơn phụ hoàng!"
Đoan Như Vọng thờ ơ đứng nhìn một bên.
Cung yến hòa thuận vui vẻ, đến giờ hợi* ba khắc mới tan.
*Giờ hợi: từ 21 đến 23 giờ
Cuối cùng Đoan Ly Thúc thở phào một hơi, nàng khoác áo choàng hoa văn hoa hải đường tím thêu chìm lên người, vừa ra khỏi điện Thái Hòa thì thấy Đoan Như Vọng đứng một bên, có vẻ đợi đã lâu.
Đoan Ly Thúc nghi hoặc đi tới hỏi: "Nhị hoàng huynh, sau huynh còn chưa về tẩm điện?"
Đoan Như Vọng khoanh tay đứng dựa bức tường đỏ, ngọn đèn trên đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt khiến cho đôi mắt gã càng thêm sâu thẳm tịch mịch.
Đoan Ly Thúc cả kinh, nàng hoảng sợ hỏi: "Huynh nói bậy gì đó, sao ta phải hại huynh ấy?"
Đoan Như Vọng bước ra khỏi ánh đèn, gã nhẹ nhàng sờ đầu Đoan Ly Thúc rồi thở dài: "Muội thật sự cho là hôm nay hoàng hậu chỉ thuận miệng nhắc chuyện hôn sự của muội với Vong Quy à?"
Đoan Ly Thúc có chút mê mang, đôi mắt ngập sự kinh hoảng: "Không lẽ… Không phải chứ? Trước đó chuyện ta ái mộ Vong Quy ca ca người trong cung đều lén lút biết gần hết rồi, mẫu hậu có suy nghĩ này cũng không có gì đáng trách…"
Đoan Như Vọng thấy nàng không rành thế sự càng thêm đau lòng: "Thái tử ca ca của muội với Vong Quy gần gũi như vậy, không lẽ muội cho là phụ hoàng không phát giác ra gì à?"
Đoan Ly Thúc sững sờ hồi lâu mới đột ngột phản ứng lại, nàng hít ngược hơi lạnh, có chút hốt hoảng nhìn Đoan Như Vọng.
"Phụ hoàng chỉ đang thăm dò thôi." Đoan Như Vọng thấy trong mắt nàng toàn là nước mắt sợ hãi thì nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Tư thế dịu dàng ấm áp là vậy nhưng lời nói ra lại khiến tiểu công chúa rơi vào hầm băng.
"Ông ta đang thăm dò xem rốt cuộc muội có lòng với Vong Quy không, cũng là cho Vong Quy một cơ hội sống sót." Gã cảm nhận được Đoan Ly Thúc run bần bật trong lòng mình, "Nếu muội có ý với hắn vậy Vong Quy sẽ là của muội, nếu muội không muốn gả cho hắn, vậy…"
Đoan Ly Thúc run giọng: "Phụ hoàng sẽ không cho phép thái tử ở bên một người đàn ông…"
Hoàng đế không nỡ động vào thái tử vậy thì Tuế Yến chỉ còn con đường chết.
Đoan Ly Thúc im lặng hồi lâu mới đẩy Đoan Như Vọng ra, nàng thầm thì: "Ta phải đi nói rõ với phụ hoàng…"
Nàng loạng định chạy đi đã bị Đoan Như Vọng kéo lại.
Nước mắt Đoan Ly Thúc rơi xuống, dường như có chút hoàn hồn, nàng thầm thì: "Nhưng… Vong Quy ái mộ Minh Sùng ca ca, nếu lấy ta, huynh ấy…"
Đoan Ly Thúc ngồi xổm xuống, vạt áo trải ra đất, giữa trời đất rét căm, nàng khe khẽ khóc.
Ban nãy Đoan Như Vọng nói nàng đã hại chết Tuế Yến, bây giờ nhìn dáng vẻ tự trách của nàng, gã cũng có chút không đành lòng.
Đoan Như Vọng dịu dàng khuyên: "Không phải muội, kẻ sai là bọn họ."
Đoan Ly Thúc liều mạng lắc đầu.
Đoan Như Vọng nhẹ nhàng đỡ nàng lên, gã nói khẽ: "Hai người bọn họ ở bên nhau vốn dĩ đã sai, dù không có muội hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho Vong Quy."
Đoan Ly Thúc nức nở: "Ta đi cầu xin phụ hoàng, người… người chắc chắn sẽ khai ân."
"Chuyện xấu như vậy ông ta chỉ ước chi có thể giết hết những người biết chuyện để diệt khẩu sao lại để muội mang ra ánh sáng đường hoàng mà nói chứ?"
Đoan Ly Thúc mông lung rơi lệ mà nhìn gã: "Nhưng…"
"Không nhưng nhị gì cả, muội cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, đây vốn dĩ là chuyện bọn họ phải trải qua, vào thời khắc bọn họ quyết định ở bên nhau thì phải nghĩ tới hậu quả, người khác không thể nhúng tay vào."
"Không…"
Đoan Như Vọng cau mày: "Ly Thúc!"
Đoan Ly Thúc thì thầm: "Ta phải đi tìm thái tử ca ca, huynh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ được Vong Quy ca ca."
Nàng nói xong thì rời đi, Đoan Như Vọng sửng sốt rồi đuổi theo ngay.
"Ly Thúc, như vậy không có gì tốt cho muội đâu, có thể thái tử sẽ trách tội chỉ vì muội lỡ lời, như vậy mất nhiều hơn được."
"Ta biết chứ."
"Vậy sao muội còn…"
Đoan Ly Thúc hít sâu một hơi, nàng lau sạch vết nước mắt trên mặt bằng mu bàn tay rồi nói khẽ: "Ta làm hay không là một chuyện, huynh ấy nghe hay không lại là một chuyện. Nếu thật sự vì chuyện này mà hại chết Tuế Yến, ta sợ cả đời này mình không được yên lòng."
Đoan Như Vọng ngây ra.
"Ta không làm vì bọn họ, ta chỉ muốn tìm chút yên lòng cho bản thân mà thôi."
Đoan Ly Thúc không hiểu phân tranh trong cung, nàng đơn thuần thích khóc nhưng ở chuyện đúng sai đen trắng nàng lại phân rõ đến bất ngờ.
Nói xong, nàng không nhìn Đoan Như Vọng mà chạy về phía đông cung.
…
Phía tây nam ngoại ô.
Đoan Minh Sùng đỡ Tuế Yến xuống xe, đi qua con đường lát gỗ treo đầy đèn đến bên hồ nước bốc hơi nước lượn lờ.
Nơi này có mấy hồ nước nóng, dù là ngày đông rét lạnh cũng mọc xanh cỏ, giữa trời rét căm có độc một tấc ánh xuân.
Tuế Yến hớn hở đặt trản đèn trong tay vào trong hồ nước chảy róc rách, nhìn đốm sáng trôi theo sóng nước tựa như hiểu rõ tâm nguyện người ta, đôi mắt hắn cong lên.
Đoan Minh Sùng cũng học theo hắn thả hoa đăng, sau đó lại nghĩ hình như chỉ có con gái mới thích thả đèn hoa, y nhìn Tuế Yến nói cười rộn ràng, ngẫm một hồi vẫn thấy không nên phá nát phong cảnh bèn nuốt lại lời ấy.
Hai người đứng bên hồ một chốc, Tuế Yến bỗng "a" lên.
Đoan Minh Sùng đang nhìn hắn, y vội hỏi: "Sao vậy?"
Tuế Yến chỉ vào đèn hoa giữa hồ: "Hình như chìm mất rồi."
Đoan Minh Sùng híp mắt nhìn, hình như không còn ánh sáng thật bèn an ủi hắn: "Hoa đăng là vậy đó, trôi nổi chẳng bao lâu đều sẽ chìm."
Tuế Yến "ồ" một tiếng, tin lời y.
Hai người sánh vai đi về phía biệt viện suối nước nóng.
Sắc trời đã muộn, hai người vừa đi vào đã được người hầu chờ sẵn ở đấy đưa tới sương phòng* của biệt viện.
*Sương phòng: chái nhà, hiên nhà, phòng ở dãy phía đông hoặc tây của tam/ tứ hợp viện
Tuế Yến ở trong kinh bao năm, đây là lần đầu đi ngâm suối nước nóng, hắn kinh ngạc nhìn phía sau sương phòng là suối nước nóng bốc hơi nước. Đoan Minh Sùng dẫn hắn đi ăn chút đồ trước để hắn khỏi ngâm váng mình trong đấy.
Tuế Yến ăn lửng dạ, hắn thích ý ngồi cởi vạt áo trên giường nệm cạnh suối nước nóng, thuận miệng hỏi: "Điện hạ hay tới đây không?"
Đoan Minh Sùng ngồi một bên, y lấy trâm ngọc bới lại mái tóc rối của Tuế Yến, nhàn nhạt nói: "Rất ít." . Ngôn Tình Sắc
Y vừa buông tay đã trông thấy Tuế Yến cởi trung y để lộ tấm lưng, mớ tóc còn chưa búi rủ bên cổ khiến bờ lưng càng thêm trắng.
Đoan Minh Sùng ngây ra rồi lập tức dời tầm mắt không dám nhìn.
Tuế Yến không nhận ra tầm nhìn của y, sau khi cởi y phục, hắn không tấc vải sáp tới sườn dốc suối nước nóng ngồi. Tuế Yến đưa chân vào nước thử trước, cảm thấy không nóng lắm mới thả chân vào.
Hắn đá trong nước một chốc mới quen với độ ấm, từng chút một chìm nửa người vào, hồi lâu sau thích ý thở nhẹ một hơi.
Tuế Yến vọc nước, hắn thấy Đoan Minh Sùng còn chưa xuống nước thì khó hiểu: "Điện hạ, người xong chưa?"
Đoan Minh Sùng nghiêng người cởi thắt lưng, y cởi xong lại nhanh chóng thắt lại, cứ làm mãi mấy lần vẫn chưa cởi được món nào.
Bây giờ Tuế Yến lên tiếng, tay y run lên, vội vã đáp: "Xong rồi, xong ngay đây."
Tuế Yến bật cười: "Nếu chưa xong thì ném mấy quả quýt Phúc trên án qua cho ta đi."
Đoan Minh Sùng nhẹ nhõm thở ra, y cầm quýt Phúc bên cạnh lên: "Ném thẳng qua à?"
"Ừa ừa."
Đoan Minh Sùng không nói gì ném tới trúng ngay trán Tuế Yến. Hắn bị ném trúng lảo đảo suýt cắm đầu xuống suối. Đoan Minh Sùng vội đi sang, y cúi người sờ đầu hắn: "Không sao chứ?"
Tuế Yến lắc đầu: "Không sao, không đau lắm."
Hắn ấn quả quýt dưới nước xuống lại nhìn nó nổi lên, làm mấy lần thế mới hỏi khẽ: "Điện hạ chậm chạp không xuống, là xấu hổ à?"
Đoan Minh Sùng ngây ra.
Tuế Yến có hơi xấu hổ, hắn chỉ đành ấn trái quýt xuống nước rồi nhìn nó nổi lên để dời lực chú ý. Hắn ngoái đầu không nhìn Đoan Minh Sùng, chốc sau thì cảm giác sóng nước khẽ động, dường như Đoan Minh Sùng đã xuống nước.
Bấy giờ Tuế Yến mới nhìn lại, hơi nước trong hồ mông lung.
"Điện hạ?"
Ở nơi không xa vang lên âm thanh: "Ừ."
Tuế Yến: "..."
Hắn nhủ cách xa thế làm gì, sợ ta ăn thịt ngươi à?
Hắn ném quả quýt lên bờ, nghĩ ngợi một chút rồi sượt tới nơi không xa ấy.
Suối nước nóng rất lớn, chỗ nào cũng là hơi nước bốc lên.
Tuế Yến còn chưa lướt được mấy bước Đoan Minh Sùng đã hơi khẩn trương nói: "Ngươi… ngươi cứ ở đó đi, đừng cử động."
Còn lâu Tuế Yến mới nghe lời y, hắn tiếp tục lướt tới.
Rất nhanh hắn đã thấy Đoan Minh Sùng, người như đang vùi đầu trong nước. Tuế Yến nhủ: "Ầy, mẹ nó chứ thật làm người ta thương mà."
Tuế Yến nghĩ thế, hắn vui vẻ nhào thẳng tới.
Đoan Minh Sùng bị hắn dọa nhảy dựng nhưng y lại sợ giữa nước không có gì chống đỡ sẽ chìm nên vội giơ tay đỡ lấy hắn.
Thân thể hai người dán sát vào nhau, Đoan Minh Sùng chỉ cảm thấy nóng bỏng cả vùng. Nếu không phải lý trí còn đấy, y suýt đã ném Tuế Yến ra.
Tuế Yến ấm nhẹ vào cằm Đoan Minh Sùng, hắn sáp tới hôn một cái, đè giọng nói: "Điện hạ, có phải người không biết… phải làm sao không?"
Đoan Minh Sùng sửng sốt, kế đó cả khuôn mặt đỏ muốn chảy máu.
Kéo cổ tay Tuế Yến ra mà chẳng có tí lực nào, y khó khăn nói: "A Yến, ngươi vừa khỏi bệnh, đừng… đừng làm rộn…"
Tuế Yến lại lấn tới mổ nhẹ vào đôi môi y, lơ đễnh nói: "Ngươi đừng động, để ta dạy ngươi. Yên tâm, không mệt nổi ta đâu."
Đoan Minh Sùng: "..."
Dù y chưa từng trải qua chuyện này nhưng người trong cung sao lại không biết làm gì? Y hít sâu một hơi, vờ trấn định nhìn Tuế Yến, khàn giọng hỏi: "Ngươi dạy ta cái gì?"
Tay Tuế Yến nhẹ nhàng men theo sau lưng Đoan Minh Sùng trượt xuống, dừng lại nơi vòng eo mảnh dẻ săn chắc.
"Dạy ngươi…" Tuế Yến buộc mình giữ vững không luống cuống, hắn ho khan một tiếng rồi nói, "Làm sao…"
Hắn sáp tới nói vào tai Đoan Minh Sùng một câu hình như là quá sức rơi mất liêm sỉ, mặt Đoan Minh Sùng đỏ hơn.
Tuế Yến nhìn dáng vẻ này của y, càng nhìn càng thích, đang định tới thêm bước nữa bỗng phát giác Đoan Minh Sùng kéo tay mình ra.
Tuế Yến ngẩn ra, có chút ngạc nhiên nhìn y.
Mặt Đoan Minh Sùng đỏ bừng, trong thấp thoáng có chút hơi nước nhộn nhạo.
"Điện hạ?"
Đoan Minh Sùng khẽ khàng vươn tay ôm eo hắn đi mấy bước sang bên, kế đó y dùng sức đè vai hắn. Tuế Yến không kịp đề phòng bị đè xuống sườn dốc ngọc thạch của suối nước nóng.
Nửa người hắn nằm ở mặt trên, chỉ có chân nằm trong nước.
Tư thế nằm này quá bị động, Tuế Yến vội ngồi dậy nhưng Đoan Minh Sùng đã nắm chân trái hắn áp tới.
Tuế Yến: "..."
Lông tơ cả người Tuế Yến suýt dựng cả lên, hắn muộn màng nhận ra chỗ nào không đúng, hắn hơi kinh hoảng nhìn Đoan Minh Sùng, lúng túng nói: "Ta, ta còn… chưa ngâm xong."
Đoan Minh Sùng nhẹ nhàng đến gần, y rủ hàng mi giấu đi sự hoảng loạn trong mắt, nhỏ giọng nói: "Ngoan, ở trong nước ngươi sẽ không thoải mái."
Tuế Yến: "..."
Hắn vội nói: "Không không không ta rất thoải mái, ngâm suối nước nóng rất là thoải mái, ta còn muốn…"
Đoan Minh Sùng cắt ngang lời hắn: "Không phải ngươi muốn dạy ta sao?"
Tuế Yến cứng họng, hắn khóc không ra nước mắt. Cái hắn muốn dạy không phải là dạy kiểu này mà.
"Ta ta… ta mới khỏi bệnh…" Tuế Yến vội nói, "Ngày mai về còn phải uống thuốc, đúng, uống thuốc, khụ khụ…"
Đoan Minh Sùng nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt đỏ ửng của hắn, y học giọng điệu Tuế Yến khi nãy, dịu dàng nói: "Ngươi đừng động."
Tuế Yến: "..."
Lần đầu tiên trong đời Tuế Yến cảm nhận được thế nào là tự bê đá đập chân mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]