Trên chín chín tám mươi mốt bậc thang dẫn vào điện Thái Hòa, mấy chục thần tử quỳ dưới ánh mặt trời gay gắt thỉnh mệnh với hoàng đế.
Cung nhân đã tới lui khuyên rất nhiều lần nhưng mấy vị lão thần ngoan cố đó cứ không nghe, một hai quỳ chết ở đây xin hoàng đế thu hồi lại lệnh đã ban.
"Triều ta chưa từng có lệ lập nam hoàng hậu, bệ hạ đăng cơ chưa lâu, nếu như ngay lúc này lập… lập nam tử kia làm hoàng hậu, e là sẽ khơi dậy tiếng oán than của thần dân!"
"Xin bệ hạ thu hồi lệnh đã ban!"
Từ lúc thượng triều Đoan Minh Sùng nói với quần thần chọn ngày lập Tuế Yến làm hậu thì mấy lão thần đó cứ quỳ ở đây.
Tuế Yến theo Đoan Minh Sùng rời Giang Nam, lúc đến kinh thành thì đã vào giữa hè. Ánh nắng chói chang, có mấy vị lớn tuổi người đã ngả nghiêng. Nhưng bọn họ lại quỳ thỉnh mệnh cả ngày, còn Đoan Minh Sùng lại như quả cân thiết, quyết không nhả ra, ngay cả cho người đi an ủi cũng không làm.
Mấy lão thần sắp say nắng tới nơi.
Mà ngay lúc bọn họ đang bàn nhau xem có nên quay về không thì cửa điện Thái Hòa bỗng mở ra.
Tinh thần mọi người chợt dâng lên, đôi mắt ngóng trông nhìn về phía cửa, ngóng trông hoàng đế thu hồi lệnh đã ban.
Ai mà biết, người đi ra lại là Tuế An hầu.
Tay Tuế Yến ôm cái đĩa sứ to cỡ mặt người, trong đĩa đỏ tươi cả mảng, hình như là đống hoa quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-danh/2498587/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.