Một trong hai bé là bé trai 2 tuổi đã biết nói và biết diễn đạt, nhưng thực sự cậu bé ở độ tuổi này chính là sợ tiêm nhất.
Trẻ nhỏ không sợ tiêm, vì chúng không biết tiêm nghĩa là gì, chỉ khi kim đâm vào da rồi cảm thấy đau thì các bé mới khóc. Nhưng về cơ bản tiêm xong rồi, cha mẹ dỗ một chút là được.
Khi lớn hơn một chút, đến bảy hay tám tuổi, trẻ ít sợ tiêm hơn. Ít nhất trẻ sẽ không quấy khóc trước khi tiêm.
Bé hai, ba tuổi là đối tượng khó xử lý nhất, bé biết tiêm rất đau. Hơn nửa là đã biết sợ cho nên trước khi tiêm bé đã bắt đầu sợ hãi.
Cậu bé hai tuổi trước mặt Huyên Huyên, khi vừa nghe thấy thông tin, cậu nhóc đã bắt đầu khóc, vùng vẫy để rời khỏi vòng tay của bà mình.
Cậu bé hai tuổi này sức lực rất mạnh cộng thêm quần áo mùa đông cũng khá dày. Bà cụ suýt chút nữa trượt tay để cậu bé chạy ra cửa lao ra ngoài. Tân Lãng vội vàng vươn tay ngăn cậu bé lại, bà cụ cũng bước. nhanh đi tới, nói lời cảm ơn Tân Lãng xong thì bế cậu.
bé trở về phòng.
"Bé con, đừng khóc nữa. Dì nhất định sẽ nhẹ nhàng. Con đừng lo lắng nha, sẽ không đau đâu."
"Đau quát Con không muốn tiêm, huhuhu!" Đứa trẻ khóc thét lên, vùng vẫy liên tục khiến bà cụ và y tá tiêm thuốc vô cùng bất lực.
Huyên Huyên lúc đầu cũng khá sợ, vừa được đưa đến cửa thì cậu nhóc sắp khóc rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3551300/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.