Người phụ trách cửa hàng trực tuyển vội nghĩ có nên trực tiếp đến cửa hàng để đặt hàng hay không. Kết quả vừa gọi điện thoại đến cửa hàng, trong cửa hàng âm thanh đang rất ồn ào, bên kia nói được một hai câu thì đã cúp máy. Đại khái nói là trong tiệm đột nhiên có rất nhiều khách hàng kéo tới, đang tranh nhau mua tác phẩm điêu khắc gỗ.
Sau buổi đấu giá, hai vị viện trưởng thắng lợi trở về, trên gương mặt hai người luôn nở nụ cười tươi rói.
Phạm Văn Hoa vỗ vai Tăn Lãng nói: “Tiểu Tần, hôm nay ít nhiều gì cũng cảm ơn cháu đã tới đây, nếu không chúng ta chịu thiệt vì mấy món đồ đồng đó rồi.”
Lê Hòa Thái nói: "Không chỉ cái này, những cái khác cũng là nhờ ánh mắt của Tăn Lãng tốt. Nhanh chóng kêu chúng ta ra giá, như vậy chúng ta mới có thể thật sự thuận lợi chiến thẳng.”
"Tần Lãng, cháu đúng là có thiên phú về giám định bảo vật. Chú hiếm thấy người nào giống như cháu, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được chỉ tiết ẩn chứa dấu vết lịch sử trong đó. Cháu thật sự không có ý định gia nhập viện bảo tàng hay sao? Với khả năng của cháu hắn là có thể trực tiếp chiếm một vị trí rong đó. Ước tính trong vòng hai năm, cháu sẽ có thể ngang hàng với lão Phạm:Lê Hòa Thái đã nghe Phạm Văn Hoa nói Tần Lãng từ chối ông ấy, nhìn thấy năng lực của Tần Lãng ngày hôm nay, ông không khỏi muốn thuyết phục Tần Lãng một lần nữa”
Tần Lãng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3543913/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.