Tần Lãng nói: 'Viện trưởng quá khen rồi, tôi chỉ là tự học được vài thứ, hơn nữa thường ngày thích đọc. sách. Nếu xét về kinh nghiệm, tôi không thể so sánh với hai vị viện trưởng đây."
"Kinh nghiệm có thể được tích lũy từ từ, nhưng thiên phú sinh ra là đã có. Lão Phạm đã nói với tôi về trình độ của cậu. Nếu lần trước không có cậu, có lẽ ông ấy đã tốn rất nhiều tiền rồi.”
"Hôm nay có cậu bên cạnh, hai lão già chúng tôi nhàn hạ hơn nhiều. "Lê Hòa Thái nói.
Ba người đến nơi tổ chức cuộc đấu giá, trưởng ban tổ chức đích thân đi ra chào đón bọn họ, bởi vì hai người trong xe đều có cấp bậc viện trưởng. Thế nhưng người này bỗng ngạc nhiên khi thấy có một thanh niên trẻ tuổi đi bên cạnh hai người họ.
Nhưng người này cũng không nói nhiều, mỉm cười chào hỏi họ và đưa họ đến hàng ghế đầu của hội trường.
Đây là chỗ ngồi danh giá nhất, đa số những người ngồi ở đây đều là trung niên hoặc là người cao tuổi, chỉ có Tăn Lãng là người trẻ tuổi nhất, đúng là hợp với câu cây cao thì đón gió.
Mọi người không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
“Anh chàng đẹp trai phía trước kia là ai vậy? Làm sao lại ngồi cùng với hai vị viện trưởng và phó viện trưởng của bảo tàng quốc gia vậy?”
"Có thể được ngồi cùng hai nhân vật lớn đó, chắc hắn cũng là một nhân vật lớn. Thật không ngờ trong nước lại còn có người trẻ tuổi tài giỏi như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3542616/chuong-554.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.