Phương Nhã Nhàn cười nói: "Mẹ, việc này cũng không thể trách con không giúp đỡ. Người cứ hỏi con trai người có để cho con làm hay không? Ông ấy bây giờ chỉ thích tay nghề của Tần Lãng, ghét bỏ cơm con nấu đây này!”
Tô Vĩnh Thẳng vừa ăn vừa nói: "Mẹ, đây là con vì ăn Lãng suy xét. Tân Lãng câu lên hải sản, nếu để cho người khác làm vậy chẳng phải là lãng phí đồ hái sản tươi mới hay sao?”
Bà nội Tô trừng mắt nhìn con trai, để Phương Nhã Nhàn đưa điện thoại di động cho Tân Lãng nói: "Cháu trai, cháu đừng chiều hư cha vợ cháu. Các cháu đi nghỉ mát cứ nghỉ ngơi cho tốt vào. Nó muốn ăn hải sản để. nó tự đi cửa hàng mà mua!"
Tần Lãng cười nói: "Bà nội, không sao đâu. Những chuyện này đối với con rất dễ dàng. Quan trọng nhất là mọi người đều có thời gian chơi vui vẻ là được.”
Bà nội Tô nghe xong lời nói của Tân Lãng cười nói: "Đứa nhỏ này, cháu thật là chu đáo tỉ mỉ, còn có thể chăm sóc người khác”
Bà nội Tô càng nhìn Tân Lãng càng thêm vừa lòng.
“Bà nội à, chút nữa chúng cháu sẽ trở về lại nói chuyện tiếp. Tân Lãng bận bịu cả một buổi sáng, còn chưa ăn cơm nữa” Tô Thi Hàm ở một bên nói qua.
Bên kia điện thoại, bà nội Tô cười lớn nói: "Được rồi, được rồi. Thi Hàm nhà ta thương chồng nó. Ông à, trả di động cho ông. Ông ngừng video đi”
Điện thoại đang để loa ngoài. Những lời của bà nội Tô nói tất cả mọi người đều nghe thấy. Tô Thi Hàm có chút xấu hổ, cúi đầu đỏ mặt gắp cho Tân Lãng một con cua lớn.
Khi Phương Nhã Nhàn và bà Tần thấy vậy trên mặt hai người đều cười tươi như hoa.
Quả nhiên đi chơi là cách tốt nhất để vun đắp tình cảm!
Tô Thị Hàm vừa ăn mấy miếng đồ ăn, đột nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu: "Thi Hàm, các cậu ở Tam Á chơi vui không? Có đi bơi hay không? Áo tắm mình để cậu mua có dùng đến hay không hả? Tân Lãng nhà cậu có bị chảy máu mũi hay không?”
Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Thi Hàm vô thức đưa điện thoại lại gần.
Lâm Tiêu nói chuyện phiếm cùng cô thật sự không quá e dè. Chuyện này không thể để Tần Lãng nhìn thấy được.
Tô Thi Hàm cũng không trả lời câu hỏi về áo tắm. Vì thế cô đã chụp ảnh bữa tiệc hải sản lớn trên bàn và gửi đi.
Tô Thi Hàm: "Hôm nay thuê du thuyền ra biển. Đây là thu hoạch đánh cá trên biển. Tân Lãng làm bữa tiệc lớn hải sản đó."
Lâm Tiêu: "!!!"
Lâm Tiêu: "Mình có thể nhìn thấy nước miếng của mình chảy ra rồi!!!"
Lâm Tiêu: "Mình muốn bay đến Tam Á ngay lập tức rồi!!!"
Tô Thi Hàm: "Vậy cậu đến đây đi. Đúng lúc chúng mình muốn ở đến Tết Nguyên Đán mới trở về. Cũng còn ở thêm mấy ngày lận đấy”
Lâm Tiêu: "Đừng nhắc nữa. Tết Nguyên Đán này mình bị điều đi công tác rồi. Chỉ có thể ăn Tết ở nơi khác, Khốn khiếp! Cuộc sống mưu sinh thật là quá khổ, mình thật sự rất muốn nghỉ việc. Ô ô... Thi Hàm à, cậu cần nhanh chóng làm công ty phát đạt để bao nuôi mình đi. Mình cũng muốn cùng các cậu cùng nhau đi du lịch khắp nơi, ăn bữa tiệc hải sản lớn như vậy!”
Lâm Tiêu: "Lần trước bữa tiệc cá mình còn chưa được ăn. Lăn này là bữa tiệc hải sản lớn mình cũng bỏ lỡ. Mình rất khổ sở đó...”
Tô Thi Hàm nhìn những icon biểu cảm đáng thương mà cô ấy gửi đến không khỏi cúi đầu cười khúc khích.
Tần Lãng ở bên cạnh đặt tôm đã bóc vỏ vào bát của cô, nghiêng đầu hỏi: "Đang nói chuyện phiếm với ai mà vui vẻ như vậy?”
Tô Thi Hàm nói: "Là Tiêu Tiêu. Nhìn thấy bữa tiệc hải sản lớn cậu ấy cũng muốn đến đây. Đáng tiếc là Tết Nguyên Đán cậu ấy phải đi công tác. Đang cùng em kêu khổ đây này”
Nghe vậy, Tần Lãng cười nói: 'Không sao. Chúng ta dành chút thời gian đi đến chợ hải sản mua một ít đồ hải sản tươi gửi qua cho Lâm Tiêu. Để cô ấy cũng nếm thử hương vị của Tam Á bên này.”
“Tốt quá, gửi qua cho chú Lâm và dì Hoàng đi Nếu gửi cho cậu ấy, đến lúc đó đi làm về nhà rồi sẽ không chịu nấu cơm. Vẫn nên gửi về nhà cho dì và chú tốt hơn” Tô Thi Hàm nói.
Phương Nhã Nhàn nghe vậy bèn nói: "Các con định gửi hải sản cho nhà Thu Hà sao? Vậy đến khi đó mua nhiều một chút. Ngày ấy khi mẹ nói muốn đến Tam Á, bà ấy luôn nói với mẹ rằng hải sản bên này rất khá. Nói với mẹ là cũng muốn đến nếm thử”
Tần Lãng nói: "Vâng. Vậy con sẽ chọn một buổi sáng để đi chợ sớm một vòng. Lựa một ít hải sản tươi sống gửi về.”
"Cha, người cùng bác cả nói một tiếng. Đến lúc đó để ý nhận bưu kiện chuyển phát nhanh. Con cũng sẽ gửi về cho bác cả và mọi người”
Ông Tân nói: "Tốt. Cha sẽ nói với bác cả con. Ở thành phố Thiệu chúng ta không có biển. Mua hải sản cũng không được tươi ngon như bên này. Đến lúc đó cho bọn họ nếm thử đồ tươi!"
Ông Tân nói xong thì nhanh chóng kể cho nhóm bà con thân thích nghe. Nói xong lại không nhịn được hỏi vợ bức ảnh hải sản vừa chụp. Đăng lên vòng bạn bè.
"Con trai tôi đánh bắt hải sản để làm một bữa tiệc hải sản lớn. Ăn đến no căng bụng!”
Ngữ khí kia bằng mắt thường cũng có thể thấy được ông ấy đang rất tự hào.
Sau khi đăng lên vòng bạn bè, ông Tần cất di động để ăn cơm. Kết quả cơm cũng chưa ăn xong, Trương Bình đã gọi điện thoại đến.
"Anh Tần, các người ở Tam Á chơi vui vẻ quá! Có sắp xếp được ngày nào không? Để tôi mời mọi người ăn cơm để tận tình chủ nhà nha!”
Vào mùa hè, Trương Bình đã trở về Thượng Hải được vài tháng. Chờ thời tiết mát mẻ, ông ấy lại quay. trở lại Tam Á. Không có cách nào khác, bởi vì cơ thể của ông ấy không thể chịu được lạnh.
Trương Bình và ông Tăn là bạn cũ. Hiện tại ông ấy lại hợp tác với công ty của Tô Thi Hàm nên quan hệ của hai nhà càng thêm thân thiết. Lần này bọn họ muốn đến Tam Á, sau khi Trương Bình biết thì lập tức muốn cùng cả nhà bọn họ ăn cơm. Chỉ là do hai ngày trước sợ bọn họ đang bận chơi nên không tiện quấy rầy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]