“Tiểu bảo bối, tâm can nhà chúng ta nha, ông nội nhớ các cháu chết mất rồi!”
“Mấy tháng không gặp, ba đứa nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi!"
Ba đứa nhỏ nhìn thấy ông bà nội thì cực kỳ vui vẻ, bình thường chỉ có thể nhìn qua video. Bây giờ có thể trực tiếp ở trong lòng ông nội bà nội làm nũng, bọn nhỏ hưng phấn không chịu buông tay.
Liên tục kêu 'ông nội, bà nội' khiến trái tím ông bà Tần đều mềm nhũn rồi.
Vui sướng trùng phùng khiến cả nhà chậm trễ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Tân Lãng nhắc nhở bọn họ đi khách sạn trước. Lúc này ông bà Tân mới kịp phản ứng lại. Lúc đi, ông Tân ôm Huyên Huyên, bà Tần ôm Vũ Đồng, nếu không phải bây giờ bọn nhỏ đều đã lớn, không thể một tay ôm hết thì bọn họ đã ôm cả ba đứa vào trong lòng rồi.
“Tân Lãng, khách sạn bên kia sắp xếp ổn chưa? Có xe đến đón không?” Tô Vĩnh Thắng hỏi.
Tân Lãng nói: "Khách sạn có sắp xếp xe đưa đón nhưng con đã từ chối. Chúng ta có nhiều người, mà con nhìn đường xá và địa điểm ở Tam Á bên này, nhiều chỗ khoảng cách đều tương đối xa, giao thông cũng không phải thuận tiện. Cho nên con sớm thuê xe, đã đậu ở dưới bãi đỗ xe, chúng ta trực tiếp đi xuống là được”
Tô Vĩnh Thắng nghe xong, tán thưởng gật đầu nói “Tân Lãng, con sắp xếp rất chu đáo, đi du lịch vẫn là tự lái xe thì sẽ thoải mái hơn. Nếu không mỗi lăn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3536598/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.