Lúc mùa hè, bởi vì Tô Thi Hàm vẫn còn ở thời kỳ cho con bú, nên kiểm soát chặt chẽ lượng đồ ăn thức uống của mình, cũng không được ăn kem. Hiện tại bọn nhỏ uống sữa mẹ đã không nhiều nên cô ới nhớ tới cái này.
Tân Lãng biết tâm tư nhỏ của cô vợ mình, thế là nắm tay cô đi tới cửa hàng.
“Tần Lãng, anh làm gì vậy? Em đâu có nói muốn ăn đâu” Tô Thi Hàm nhỏ giọng nói
Tần Lãng quay đầu cười một tiếng, nói: "Anh muốn ăn, cũng muốn cho vợ ăn. Đi, chúng ta đi mua hai cái, chờ ăn xong rồi về, không thì bọn nhỏ nhìn thấy chắc chắn sẽ thèm.”
Tô Thi Hàm nghe vậy trong lòng không nhịn được dâng lên một trận ngọt ngào.
Chồng cô dẫn theo cô lén lút đi mua kem ăn, nghĩ một chút đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Mặc dù còn chưa được ăn kem ly nhưng trong lòng đã ngọt ngào rồi
Tô Thi Hàm mua ba loại, hương cam, ô mai, socola, Tần Lãng cũng mua cho mình một cái socola.
Hai người cầm kem ly đi ra ngoài, Tô Thi Hàm ăn một miếng kem ly, đôi mắt thoả mãn híp lại.
“Ngon quá, chính là hương vị này!”
Bởi vì đã lâu không ăn, Tô Thi Hàm cảm giác kem vừa vào miệng đã vô cùng thoả mãn, cho nên đã quên bản thân vừa rồi nói không muốn ăn.
Tân Lãng nhìn cô cười nói: “Em chính là con mèo tham ăn, biết ngay là em muốn ăn mà. Lần trước uống say, em còn ở trong nhà bếp khäp nơi tìm kem để ăn”
Tô Thi Hàm lề lưỡi nói: “ Hì hi, bởi vì đã lâu rồi em không được ăn nha”
“Từ lúc biết mình mang thai em không dám ăn kem bừa bãi như trước. Sau khi bọn nhỏ ra đời, em lại phải cho bọn nhỏ bú nên cũng không dám ăn quá lạnh”
“Lần trước ăn kem vẫn là lúc em uống say, ngày hôm sau em không nhớ được hương vị của kem, cho nên chẳng khác nào không ăn”
“Lần này mới lần đầu tiên em lại được ăn kem, đúng là thật ngon nha”
Tân Lãng nhìn cô, lắc đầu cười.
Cô ngốc này, cũng quá dễ thỏa mãn, ba cây kem ly là có thể thỏa mãn cô.
Hắn vốn muốn đưa cô đi xem cửa hàng miễn thuế, mua cho cô một ít son cùng đồ trang điểm, đàn ông dỗ dành vợ đều là làm như vậy. Không nghĩ tới vợ nhà mình dễ dỗ dành như vậy, một cây kem thì đã vui vẻ.
Nhưng mà, làm chồng, Tân Lãng vẫn đưa cô đến cửa hàng miễn thuế.
“Thi Hàm, chúng ta mua một cây son đi. Em muốn chọn nhãn hiệu màu gì cứ tủy ý chọn, anh sẽ trả tiền."Tần Lãng nói.
Tô Thi Hàm ăn kem lắc đầu nói: “Tân Lãng, em không cần son đâu, mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm lần trước anh mua cho em còn chưa dùng hết!
Son cũng chỉ dùng vài lần, không cần mua đâu!"
Tân Lãng nói: “Đối với con gái son môi sao đủ? Mỗi một màu đều không giống, tô lên hiệu quả đâu giống nhau, lần trước những loại son kia đều dùng qua rồi, đương nhiên không bằng cái mới."
Tô Thi Hàm cười cười, nói: “Anh hiểu ghê nha. Tần Lãng, có phải anh..”
Tần Lãng lập tức đưa tay đánh gãy lời cô nói: "Không có, không có mua cho người khác, gần đây cũng không có, chẳng qua là anh có tìm hiểu qua thôi”
Tô Thi Hàm bật cười một tiếng, nói: “Em còn chưa nói gì cả mà, anh làm gì phải gấp thế”
“Quả thật, con gái nói son môi chỉ có cái mới thì mới là tốt nhất, nhưng em không nghĩ như vậy. Dù sao em bình thường trang điểm ckhông nhiều, mua nhiều son như vậy đặt ở trong nhà hơi kỳ, lại còn lãng phí”
Tân Lãng nói: "Không lãng phí, Thi Hàm nhà ta môi đẹp như vậy, son nào cũng không lãng phí. Em không chọn thì anh chọn cho em, dù sao cuối cùng son này cũng là anh."
Bên cạnh vừa vặn có người đi qua, tiếng điện thoại quá lớn khiến Tô Thi Hàm không nghe được câu cuối của Tăn Lãng, hỏi lại: "Là anh cái gì?”
Tân Lãng quay đầu hạ giọng bên tai cô nói: "Là anh ăn vào trong bụng.”
Tô Thi Hàm nháy mắt kịp phản ứng, đang ở trước mặt mọi người cô không nhịn được đỏ mặt, hờn dỗi trừng Tần Lãng một cái.
Tần Lăng đối với phản ứng của cô rất hài lòng, ngẩng đầu cười nói: "Mua một cái đi Thi Hàm, lần này đi Tam Á vừa vặn có thể dùng”
Gò má Tô Thi Hàm đỏ đỏ, nghe vậy nói: “Được! Dù sao cũng là anh muốn tặng, em đành vui vẻ thu lễ vật này vậy!”
“Vậy mua một cây 999”
“Màu đỏ thẫm, đẹp mắt, còn có ngụ ý tốt”
Tần Lãng ôm cô nói: “Được, dẫn em đi mua 9991”
Chờ Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm quay về đã là nửa tiếng sau.
Tô Vĩnh Thắng cùng Phương Nhã Nhàn không biết từ lúc nào đã cúp điện thoại với cha mẹ Tân Lãng bên kia, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng ở bên trong xe đẩy đang ngủ, Khả Hinh ở trong ngực bà ngoại yên lặng chơi đùa.
Thấy Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm về, Khả Hinh lập tức cười vui vẻ, lộ ra răng nhỏ trắng như tuyết của mình, tay duỗi ra hướng về phía ba ba và mama.
Tần Lãng nhanh chân đi về phía trước, ôm con gái vào trong lòng
Tô Thi Hàm nhìn con trai cùng con gái ngủ say, nhỏ giọng nói: “Mẹ, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng sao ngủ rồi?"
Phương Nhã Nhàn cũng nhỏ giọng nói: "Các con vừa mới đi một lúc, ba đứa nhỏ trong hoàn cảnh mới có chút bất an. Mẹ và cha con cho bọn nhỏ uống chút sữa, lại sợ bọn nhỏ lát lên ngõi máy bay không thoải mái nên chỉ cho uống một ít, kết quả sau khi uống xong, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng lần ngủ rồi”
Tần Lãng một bên nói: “Để bọn nó ngủ một lát cũng tốt, chờ lúc lên máy bay lại gọi bọn nó
“Lúc máy bay cất cánh, bởi vì nguyên nhân khí áp sẽ khiến tai có chút khó chịu, đến lúc đó phải gọi bọn nhỏ tỉnh dậy, tốt nhất còn phải để bọn nhỏ há hốc mồm mới được”
Người lớn khi ngồi máy bay cũng có lúc không thích ứng được, nhưng loại thích ứng nho nhỏ này người lớn vẫn kiểm soát được. Thế nhưng đối với bọn nhỏ lần đầu tiên ngồi máy bay mà nói thì có thể sẽ khó chịu, có thể còn sẽ khóc lớn.
Cho nên khi mang bọn nhỏ ngồi máy bay, lúc cất cánh cùng hạ cánh phải cho bọn nhỏ ăn đồ uống sữa hoặc là không ngừng nói chuyện với bọn nhỏ, để bọn nhỏ bảo trì động tác há mồm, đồng thời di dời lực chú ý làm giảm bớt cảm giác tai không thích ứng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]