Sau khi mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.
Vương Thế Duy nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Lương lão ca! Ý của ông là, hai vị phó viện trưởng này đều muốn tranh đoạt Tân đại sư về làm việc cho viện bảo tàng của mình sao? Mà Tần đại sư thì lại từ chối lời mời của bọn hợ?”
"Vì sao vậy? Có thể vào công tác trong cơ quan nhà nước, cho dù là đãi ngộ, phúc lợi hay là thanh danh đều rất tốt mà."
Lương Nghiễm Lai nói: "Lý do của Tần đại sư là bây giờ cậu ấy muốn tập trung cho gia đình, ba đứa nhỏ nhà cậu ấy vẫn còn nhỏ. Hơn nữa, Tần đại sư và vợ vẫn chưa tổ chức hôn lễ, tình cảm của người trẻ tuổi đúng là thật tốt."
"Hơn nữa, các ông không cảm thấy, với năng lực của Tân đại sư, không cần gia nhập cơ quan gì cũng có thể tỏa sáng rực rỡ hay sao?”
"Nghĩ lại cũng đúng. Không ngờ Tần đại sư lại lợi hại như vậy, đúng là khiến người ta kinh ngạc.” Vương Thế Duy nói.
Thạch Vinh Hậu gật đầu, trên mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc: "Tần đại sư này, không chỉ trình độ xem phong thủy cao, kỹ thuật điêu khắc cũng rất tốt, ngay cả phó viện trưởng viện bảo tàng điêu khắc gỗ cũng muốn lôi kéo. Không ngờ, ở phương diện giám định đồ cổ, cậu ấy cũng lợi hại như vậy.”
“Còn nữa, nói cho mấy người một chút, đầu gội đầu của Tần đại sư cũng là hàng thật giá thật, đảm bảo chất lượng. Có rất nhiều nhân viên phản hồi với tôi, sau khi dùng đầu gội đầu và sản phẩm giúp mọc tóc của Tần Thị, tóc của bọn họ thật sự mọc trở lại.” Ninh Hoành Đạt nói đến chuyện này, mọi người lập tức nói đến chuyện đầu gội đầu.
Cuối cùng, Lương Quảng Lai nói: "Mấy anh em, hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm không chỉ muốn chia sẻ với mọi người chuyện này, còn muốn nhờ mọi người để ý chút chuyện”
"Tần đại sư có tài năng và thiên phú như vậy, là một người ưu tú trong hàng ngàn vạn người. Sau này chắc chẳn cậu ấy sẽ trở thành một nhân vật có tiếng tăm, mấy người chúng ta may mắn quen biết cậu ấy khá sớm, sau này cũng muốn tạo mối quan hệ với Tần đại sư."
"Bình thường tôi rất ít khi đến Thượng Hải, nếu nhà Tần đại sư có chuyện gì, mọi người nhất định không được quên tôi đâu đó.”
"Yên tâm! Lão Lương, mấy người chúng tôi đều nhờ có ông mới có thể quen biết Tần đại sư, nếu có chuyện gì, mấy người chúng tôi chắc chắn sẽ thông báo cho ông." Thạch Vinh Hậu nói.
Vương Thế Duy và Ninh Hoàng Đạt cũng gật đầu.
- -
4:00 chiều vào mùa đông, mặt trời vẫn còn chưa lặn, nhưng mà gần như đã không còn cảm nhận được ánh nắng nữa.
Tần Lãng, Tô Thi Hàm và ba người dì Vương mang theo các bé cưng xuống lầu tắn bộ. Gần đây mấy nhóc càng ngày càng hoạt bát, hoàn cảnh trong nhà không thoả mãn được chúng nữa.
Sau mấy lần được các dì bảo mẫu dẫn đi tản bộ, ngày nào mấy nhóc cũng chỉ vào vị trí cửa, muốn đi chơi.
Đúng lúc hôm nay Tần Lãng và Tô Thi Hàm đều rảnh, vậy nên tự mình mang mấy bé đi dạo.
Ba đứa bé xếp thành hàng trên xe trẻ em, đặc biệt gây chú ý trong khu chung cư. Khi bọn họ đến sân chơi và khu nghỉ ngơi, có một dì lập tức tiến đến nói chuyện với bọn họ.
"Bà Vương, lại mang bọn nhỏ xuống lầu chơi à?"
"Ôi, đây là cha mẹ của ba bé cưng sao? Ba đứa bé thật giống hai người. Nhất là baba, nhìn như cùng một khuôn đúc ra."
Người nói chuyện là một bà cô mang theo một bé gái 2 tuổi, dì Vương gọi bà ấy là chị Lý. Vì vậy, Tô Thị Hàm và Tân Lãng cũng theo đó, lễ phép gọi một tiếng dì Lý.
Dì Lý cười ha hả nhìn hai người bọn họ: "Vợ chồng hai đứa đúng là thật xinh đẹp, mấy đứa nhỏ giống hai đứa, từ nhỏ đã là soái ca mỹ nữ rồi.”
"Bây giờ ba bé cưng này rất nổi tiếng trong khu của chúng ta, gần đây mấy dì bảo mẫu nhà hai người mang chúng chơi ở trong khu chung cư. Mấy người chúng tôi rất thích chúng. Lúc nấy bọn nhỏ không đến, cháu tôi cũng đang hỏi đó.
Sự nhiệt tình của các cô các dì, người trẻ tuổi như Tần Lãng và Tô Thị Hàm có chút không chống đỡ được. Dùng ngôn ngữ lưu hành trên mạng mà nói thì chính là các dì các cô trong khu chung cư đều có chứng thích xã giao.
May mà bên cạnh họ còn có dì Vương, hai người một câu bà một câu, nói chuyện quên cả trời đất.
Hai người đang nói chuyện, cầu trượt bên kia có một bé gái trượt xuống, nhìn về phía bọn họ. Sau khi nhìn thấy ba nhóc con đáng yêu, bé gái bèn di chuyển chân nhỏ, chăm chậm đi đến chỗ bọn họ.
Nhưng mà bé vừa nhìn thấy Tần Lãng và Tô Thi Hàm thì lại xấu hổ, núp sau lưng dì Lý.
"Chị Lý, bé gái nhỏ xinh xắn này là cháu gái của chị sao? Đây là vừa từ nhà bà ngoại về à?" Dì Vương cười hỏi.
Dì Lý gật gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là cháu gái lớn nhà tôi, mấy hôm trước bé đến nhà bà ngoại chơi, hôm nay mới về. Bé nghe nói trong khu chung cư có em trai nhỏ em gái nhỏ nên hôm nay bé rất hào hứng ra ngoài."
"Điềm Điềm! Con xem, đây chính là em trai em gái sinh ba mà bà nội nói với con nè. Có phải các em rất đáng yêu hay không? Con có muốn chào hỏi với các em không?"
Điềm Điềm nhìn ba em bé trên xe đẩy, ánh mắt sáng lên. Nhưng mà bé có chút sợ người lạ nên trốn sau lưng bà nội nhìn Tần Lãng và Tô Thi Hàm, cuối cùng cũng không dám bước lên trước.
Tô Thi Hàm nhìn Điềm Điềm, không nhịn được cười nói: 'Không sao! Điềm Điềm, mau đến đây chơi với em trai em gái nà
"Đúng rồi! Điềm Điềm, chú dì đều rất tốt, con không cần sợ” Dì Lý ở bên cạnh cổ vũ cháu gái nhà mình.
Điềm Điềm nghe lời nói của Tô Thi Hàm bèn ngại ngùng cười, lại trốn đến phía sau bà nội.
Đúng lúc này, Vũ Đồng đang ngồi trong xe đẩy nhìn thấy Điềm Đïềm, đột nhiên hô lên: "Chị, chị... "
Di Lý ngạc nhiên nói: "Điềm Điềm, con mau nhìn này, em gái nhỏ đang gọi con đó!”
Điềm Điềm lập tức bị giọng nói đáng yêu hấp dẫn sự chú ý, đôi mắt nhìn Huyên Huyên không rời mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]