Lương Quảng Lai đã chọn xong phòng KTV thấy bọn họ về cũng ra tiễn.
"Tần đại sư, vậy chúng ta hẹn sáng ngày kia tôi sẽ đến nhà cậu lấy bức điêu khắc, đến lúc đó sẽ thanh toán nốt số còn lại cho cậu nha."
Tần Lãng gật đầu, nói: "Được, cứ thoải mái."
"Tác phẩm của Tần đại sư tôi đã nhìn thấy hai lần, tôi rất chờ mong thành phẩm cuối cùng. Nếu không phải sáng mai cậu có tiết học, tôi thực sự muốn sáng mai đến nhà cậu luôn rồi, ha ha!" Lương Nghiễm Lai vừa cười vừa nói.
Tần Lãng nói: "Ngày kia cũng vậy thôi, đến lúc đó chúng ta gặp lại."
Sau khi tạm biệt mọi người, Tân Lãng mang theo vợ con về nhà.
Mấy nhóc con ngủ một giấc trên đường đi, vừa về đến nhà thì đã tỉnh dậy. Ba bé nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc thì lại bắt đầu vui vẻ.
Dì Vương cười nói: "Bây giờ, càng ngày ba bé cưng càng hoạt bát. Gần đây, ngủ cũng ít hơn, lúc dậy nhất định sẽ bắt người lớn chơi cùng, chơi một mình thì chúng sẽ không vui.".
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Dì Trân nói: "Đây là chuyện tốt, bây giờ các bé đã hơn 7 tháng, chính là lúc thích học theo người lớn, cho nên mới thích chơi với chúng ta."
Dì Trần vừa dứt lời, Khả Hinh đã vịn vào vào rào chắn, gọi dì Trần: "Bà bà, chơi chút!"
Dì Trân yêu chiều, rửa tay đổi dép, sau đó đi vào trong rào chắn, chơi với các bé.
Tần Lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3514058/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.