Có điều trong lúc cô không để ý, Huyên Huyên lại bắt đầu bò đến chỗ rào chắn.
Có lẽ là vì vừa bị Tô Thi Hàm dạy dỗ, cho nên lần này Huyên Huyên cố ý bò đến vị trí mà Tô Thi Hàm không nhìn thấy, sau đó lại vịn vào thành rào chắn đứng lên.
Giai đoạn này chính là khoảng thời gian các bé tò mò với những gì mình mới học được, bởi vì đã học bò xong, cho nên bây giờ các bé muốn học theo người lớn đứng lên đi bộ. Trước đó Tân Lãng và mấy dì bảo mẫu đều không cho mấy bé cưng tập đi sớm, bây giờ có hàng rào chắn nhỏ này, Huyên Huyên lập tức tự vịn vào đó đứng lên.
Nhóc muốn nhân lúc baba và mama không chú ý, tự mình tập đi. Nhưng mà không ngờ, nhóc vừa đứng lên, còn chưa kịp bước đi đã ngã.
Bịch một tiếng, nhóc con trực tiếp ngồi trên tấm thảm.
Phía dưới là thảm bò dày hai centimét, rất êm, nhóc con ngồi bệt xuống cũng không đau lắm, nhưng mà nhóc bị giật mình.
Tiếng động này cũng thu hút sự chú ý của Tô Thi Hàm và Tần Lãng, hai người đều quay đầu nhìn sang.
Nhất thời cả ba đôi mắt đều dừng lại ở một chỗ.
Tô Thi Hàm theo bản năng muốn đi dỗ dành con trai, nhưng mà Tân Lãng thấy biểu cảm ngơ ngác của Huyện Huyện thì lập tức giữ cô lại.
Mười giây trôi qua, ai cũng không cử động.
Thời gian phảng phất giống như dừng lại.
Lúc đầu miệng nhỏ của Huyên Huyên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3509723/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.