Tân Lãng đem theo rượu mơ và rượu gạo, nồng độ cả hai loại đều không cao, uống vào còn có vị ngọt.
Sau khi Tô Thi Hàm uống thử một ngụm, cô kinh ngạc nhìn Tân Lãng, khẽ chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp: "Tân Lãng! Rượu mơ này thật ngon. Nó ngọt và có mùi rượu, nhưng lại không quá nồng."
Tăn Lãng nhéo bàn tay nhỏ của cô, nghiêng đầu nhỏ giọng nhắc nhở: "Rượu trái cây tuy ngon, nhưng nồng độ cũng không thấp. Tác dụng tương đối chậm, em không nên uống quá nhiều biết chưa?"
Tô Thi Hàm ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được ạ”
Lúc đầu, Tô Thi Hàm thật sự rất ngoan ngoãn nghe theo lời Tân Lãng, hơn nữa bản thân cô cũng không muốn uống say. Ba dì giữ trẻ đều đã tan làm, bọn nhóc con còn đang ngủ trong phòng, lát nữa cô còn phải cùng Tân Lãng đưa bọn nhỏ về nhà nữa
Nhưng tối nay bầu không khí rất vui vẻ, mọi người uống hết chén này đến chén khác, muốn dừng cũng không được.
"Thi Hàm! Với tư cách là người bạn thân nhất của cậu, mình thực sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào về cậu. Mình tin rằng Văn hóa Hàm Lãng chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng. Đến lúc đó, tất cả phố lớn ngõ nhỏ đều chiếu phim hoạt hình do Thi Hàm của chúng ta tạo ra. Cố lên! Cạn ly nào!"
"Cố lên!" Tô Thi Hàm nhẹ nhàng nói, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Tần Lãng vẫn luôn chú ý tới cô. Như lúc sáng anh đã nói, nhân vật chính hôm nay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3499518/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.