“Thi Hàm?” Tần Lãng gọi, nhưng không ai đáp lại.
Hắn tưởng rằng vào phòng sẽ thấy vợ cầm quà đợi mình, nhưng không ngờ chỉ nhìn thấy quà mà không thấy vợ.
Nhưng khi hắn từ bên ngoài đi vào cũng không thấy Tô Thi Hàm, đáng lẽ lúc này cô ấy ở trong phòng mới đúng.
Tần Lãng ở trong phòng nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt hắn dừng ở hộp quà trước mặt.
Khóe miệng hẳn hơi nhếch lên, hẳn đã biết vị trí của vợ mình ở đâu rồi.
Cái bẫy này... Vợ hẳn thật đúng là học thói xấu, đã biết mang mình làm quà tặng cho hẳn!
Tần Lãng đi vẽ phía cái hộp, cố ý nghỉ ngờ nói: “Ơ, Vợ mình đi đâu rồi? Tại sao chỉ có một hộp quà đặt ở đây”
“Quên đi, trước tiên xem vợ đã chuẩn bị ngạc nhiên gì cho mình đã!”
Lúc này, trong lòng Tô Thi Hàm khẩn trương đến mức sắp nổ tung.
Từ sau khi thay bộ quần áo này, cô có cảm giác cả người mình không được tự nhiên. Lúc mặc quần áo cô có nhìn vào gương, hình ảnh kia, thật sự là xấu hổ đến mức không dám nhìn người khác.
Bỏ chính mình vào trong hộp quà tặng cho Tần Lãng, trong lòng Tô Thi Hàm đã đấu tranh rất nhiều.
Cô cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng Lâm Tiêu và Phương Nhã Nhàn đều nói tặng đồng hồ đeo tay làm quà sinh nhật chưa đủ thành ý.
Vừa nãy lúc Tân Lãng mở cửa ra, Tô Thi Hàm chỉ nghe thấy có tiếng động. Cô còn nghe thấy bên ngoài có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3494793/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.