Lúc Tô Thi Hàm về đến nhà thì ba nhóc con lúc này đã ngủ ở trong phòng. Tô Thi Hàm đi vào phòng thăm bọn chúng.
Sau khi nhìn thấy vật mà bọn họ đang ôm ngủ, cô lập tức cảm thấy hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía Tân Lãng. Tân Lãng nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói "Không có cách nào khác, hôm nay mấy nhóc nhớ em, không có em ôm thì không chịu ngủ, vẫn ậm ừ phát ra tiếng động không thoải mái.
"Cuối cùng anh đem áo ngực của em để cho bọn chúng ôm lấy thì chúng mới chịu ngủ."
Mẹo vặt này chính là do đì Vương dạy cho hắn, nói là bọn nhóc cần có mùi hương quen thuộc của mẹ thì chúng mới có thể ngủ được. Mà trên áo ngực của Tô Thi Hàm lại mang rất nhiều mùi hương của cô.
Hơn nữa còn không thế dùng áo ngực đã giặt sạch, phải dùng chiếc sáng nay vừa mới thay xuống.
Sáng nay lúc cho ba nhóc con bú sữa, sữa bị trào ra ngoài, cô phải thay hai bộ quần áo, trong đó bao gồm có hai chiếc áo ngực vẫn còn mang đậm mùi hương của Tô Thi Hàm.
Một cái cho Tân Huyên ôm ngủ, một cái khác cho Vũ Đồng và Khả Hinh, mỗi đứa nắm một đầu ngủ.
Tô Thi Hàm nhìn ba nhóc con quá đáng yêu, không thể nói nên lời trách cứ, cô cũng muốn ở cùng bọn chúng 24/24, nhưng cô còn có việc phải làm.
Như vậy có thể trấn an bọn chúng cũng tốt.
Chỉ là có chút lúng túng, còn có chút đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3483783/chuong-343.html