Vì chỉ có hai người lớn mà lại có ba bạn nhỏ nên ba bạn nhỏ phải thay phiên nhau chơi.
Tần Huyên đặc biệt thích câu cá, cậu bé dùng tay nhỏ nắm lấy cần câu, ném bên này lại ném bên kia làm cho Tăn Lãng bị nước bản tung tóe khá nhiều. Tân Huyên chơi vô cùng vui vẻ.
Vũ Đồng ngoan hơn nhiều, ngoan ngoãn nặn cục đất sét trong lòng bàn tay mà Tô Thi Hàm đưa cho, cuối cùng có lẽ đói bụng nên nặn ra hình chiếc bánh bao rồi nhét vào miệng.
Thấy vậy, Tô Thi Hàm nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé, ngăn con bé đưa nó vào miệng.
Khi cô muốn lấy đất sét ra khỏi tay con bé, bé cưng đã giữ chặt nó, như thể đó là phần đồ ăn của con bé vậy. Lại còn phát ra âm thanh “ê a", ngẩng đầu lên nhìn Tô Thi Hàm với ánh mắt trách móc, miệng nhỏ hơi chu lên.
Nhìn thấy vậy người làm mẹ như Tô Thi Hàm cũng bất lực mỉm cười và nói: "Ngoan! Đây là đất sét, con không ăn được đâu Vũ Đồng."
Nhưng mà tiểu tham ăn Vũ Đồng lại không quan tâm. Chỉ muốn cho đồ vật nhỏ bé ở trong tay vào miệng. Tô Thi Hàm càng ngăn lại, con bé càng muốn làm cho bằng được.
Cuối cùng không thể làm được, dứt khoát chu miệng 'oa oa' khóc lên.
Hướng về phía Tần Lãng khóc to.
“Sao vậy?" Tần Lãng buông căn câu cá trong tay Tần Huyên xuống, quay đầu hỏi.
"Ô ô..." Vũ Đồng khóc nhìn Tần Lãng, sau đó nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3457930/chuong-258.html