Sau khi ăn xong bữa cơm tẩy trần, Tô Vĩnh Thắng no căng cả bụng thế nên ông vô cùng khó chịu đi đi lại lại ở phòng khách giống như chim cánh cụt vậy. Mấy đứa nhỏ đang năm trên đệm tò mò chớp chớp đôi mắt 1o tròn nhìn theo Tô Vĩnh Thắng.
Ngay cả thỏ con cũng bị thu hút bởi dáng đi như chim cánh cụt của ông.
Đến cả Khả Hinh bình thường không thích ngước đầu lên giờ đây cũng ngẩng đầu lên một lát sau đó lại cúi đầu xuống một lúc rồi lại ngẩng đầu lên nhìn ông ngoại.
Phương Nhã Nhàn ăn xong cũng không thoải mái nhưng không có đi lại giống như Tô Vĩnh Thắng, mà bà chỉ ngồi trên sofa xoa xoa bụng.
Tô Thi Hàm thấy vậy lập tức nói: “Cha mẹ, con dẫn hai người đi dạo một chút được không ạ?”
“Được!” Phương Nhã Nhàn lập tức đồng ý.
Bà Tần bảo Tần Lãng đi cùng còn bọn nhỏ thì cứ để ở nhà bà và ông Tần sẽ trông giúp.
Tần Lãng dẫn Tô Thi Hàm và cha mẹ vợ xuống dưới đi dạo.
Tiện thế dẫn họ ra siêu thị mua cho cha mẹ vợ một số đồ dùng cá nhân.
Sau đó lại tới quảng trường đi dạo một vòng, vì bây giờ là buổi chiều nên quảng trường vô cùng trống trải. Vì vậy Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn cảm thấy khá dễ chịu.
“Cha mẹ! Lần sau hai người đừng ăn no như vậy nữa, dù đồ ăn có ngon cũng không nên ăn no tới vậy. Hai người có thể để bụng để lần sau hẵng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3433834/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.