Chương trước
Chương sau
Nghiên cứu một lúc, nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm. Tân Lãng tắt điện thoại di động trở về phòng, đóng cửa thật kỹ và kéo rèm cửa vào.

Tô Thi Hàm lúc này đã tầm rửa xong, mặc váy ngủ đi ra.

Trước kia khi ở chung với Tân Lãng, môi lần đi ngủ cô đều mặc quần áo dài mùa thu, hơn nữa còn mặc áσ ɭóŧ để cho con bú.

Tối nay, cô có một chút suy nghĩ nhỏ.

Cho nên cô đã cố ý chọn chiếc váy ngủ để cho con bú mà Lâm Tiêu tặng, váy này có miếng đệm ngực, phần ngực áo có thể mở ra để cho bú, không có khóa kéo. Buổi tối nếu các con đói bụng, cho con bú cũng rất thuận tiện.

Tần Lãng nhìn thấy Tô Thi Hàm mặc váy ngủ đi ra, trong con ngươi đen láy nhanh chóng xẹt qua một tia lửa. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn nhìn thấy Tô Thi Hàm thẹn thùng dời ánh mắt đi.

“Tân Lãng! Đã muộn lắm rồi, anh mau đi tắm đi.” Tô Thi Hàm nhẹ nhàng nắm mép váy nói.
“Được." Ánh mắt Tân Lãng dừng trên đôi chân dè của Tô Thi Hàm. Vợ nhà mình thật sự không hổ danh là hoa khôi trường học, không chỉ làn da trắng đến phát sáng, mà hình dáng cũng thập phần hoàn mỹ.

Tô Thi Hàm cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, hai bàn tay nhỏ bé đặt lên phía trước kéc váy xuống, ý đồ che một ít cảnh xuân, cô thẹn thùng nhìn Tần Lãng.

Tần Lãng thu hồi tầm mắt, nói: “Anh đi tằm đây”

Sau khi Tân Lãng vào phòng tâm đóng cửa lại, Tô Thi Hàm thở ra một hơi rồi vỗ ngực. Sau đó vội vàng đi tới bên giường, nhìn các con.

Đảm bảo hai đứa bé đều đã uống no, không có. đái đầm, bằng không lát nữa khóc lóc quấy rầy chuyện tốt của cô và Tần Lãng, thật sự có chút xấu hổ,

“Huyên Huyên, Khả Hinh, đêm nay hai con phải ngoan ngoãn nhé, ba ba và ma ma sẽ ngủ cùng các con.
“Thật sự là hai thiên sứ nhỏ đáng yêu”

“Đinh.” một tiếng, điện thoại của Tô Thi Hàm vang lên, cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Lâm Tiêu gửi đến.

Lâm Tiêu: “Tối nay cậu còn ngủ chung với mẹ không?”

Tô Thi Hàm: “Không, mình ngủ chung với Tân Lãng”

Lâm Tiêu: “Với Tân Lãng sao? Xem ra hôm nay Tần Lãng ở nhà cậu biểu hiện không tệ, mẹ cậu đã bắt đầu nhượng bộ rồi”

Tô Thi Hàm ngẩng đầu đỏ mặt nhìn thoáng qua hướng phòng tắm. Ánh mắt cô nhìn tới cửa kính mờ kia, cô lập tức nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lỗ tai có chút nóng lên.

Lâm Tiêu: “(Icon biểu cảm cười hắc hắc) Thi Hàm, đêm nay cậu và Tân Lãng ngủ chung với nhau, có phải nên trải nghiệm một chút thể lực của Tân Lãng nhà cậu hay không? Lúc câu cá biển có thể một mình kéo lên một con cá mú hơn 15 kg, với lực cánh tay như vậy thì không phải người bình thường có thể làm được đâu nhé! Dù sao, lúc bị bắt sống, nó sẽ ra sức giãy dụa, thậm chí có thể kéo một người trưởng thành từ tàu đánh cá xuống biển”
Tô Thi Hàm nhìn thấy tin nhắn Lâm Tiêu gửi tới, khuôn mặt nhỏ nhẳn càng đỏ hơn. Cô tắt đèn trong phòng, bật hai ngọn đèn áp tường màu vàng ấm áp, làm cho ánh sáng trong phòng tối xuống

Để tránh cho lát nữa Tần Lãng đi ra, lập tức nhìn thấy cô đỏ mặt.

Tô Thi Hàm đang chuẩn bị trả lời lại tin nhắn của Lâm Tiêu, nghe được tiếng vòi hoa sen tắt đi. Cô biết Tần Lãng đã tắm rửa xong, mặc quần áo tử tế sấy tóc xong sẽ đi ra.

Cô nhanh chóng đánh chữ trên màn hình: “Trước tiên không nói chuyện nữa, đi ngủ”"

Nói xong, cô nhanh chóng khóa máy, hơn nữa còn tắt cả nguồn điện thoại, tránh cho lát nữa bị âm thanh của tin nhắn rác trên điện thoại phá hư bầu không khí.

"Tần Lãng đã tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Tô Thi Hàm nằm ở bên trong giường lớn. Hơn nữa còn năm. rất sát một bên giường, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt. chăn, hai mắt thì nhắm lại.

Vẻ mặt như nói 'Em đã ngủ rồi, nhưng Tần Lãng, vừa nhìn thì lập tức biết cô còn chưa ngủ.

Nhìn thấy sự khẩn trương của cô vợ xinh đẹp, Tần Lãng cười cười

Hắn đi tới bên kia giường, rồi leo lên giường, tiếp đó nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thi Hàm, em ngủ chưa?”

Cô không quay lại,

Tần Lãng tắt đèn bên phía mình, sau đó đứng dậy cúi người đi qua phía đèn đầu giường bên Tô Thi Hàm.

Vạt áo ngủ không cẩn thận chạm vào mũi của Tô. Thi Hàm khiến cô hơi ngứa, vừa mới bắt đầu Tô Thi

Hàm còn có thể nhịn xuống được. Nhưng dần dần không thể nhịn được, cho nên cô hắt hơi một cái.

Lúc này, Tân Lãng cũng tắt đèn tường xong.

Căn phòng bổng nhiên tối sầm lại.

“Thi Hàm, em bị cảm sao?” Tân Lãng nói xong lại muốn bật đèn tường lên, chỉ sợ Tô Thi Hàm vì hôm nay. ra biển nên bị gió biển thổi cho bị cảm lạnh.

Tô Thi Hàm ở trong bóng tối kéo cánh tay của hắn lại, thanh âm mềm mại, giòn giã: "Không có, vừa rồi áo của anh chạm vào mũi của em”

Sau khi biết được Tô Thi Hàm không bị cảm, Tân Lãng mới yên tâm, một lần nữa trở lại giường nằm xuống,

Trong bóng tối, hai người không ai mở miệng.

Lần cuối cùng ôm nhau ngủ, là đêm đó ở huyện Nam Điền.

Thế nhưng đêm đó bởi vì phải ngồi xe đường dài, hai người đều rất mệt mỏi. Cho nên lúc đó họ ôm nhau chỉ muốn ngủ, suy nghĩ gì cũng không có.

Tối nay thì khác.

Tinh thần của Tân Lãng rất tốt

Bởi vì trước khi ăn khuya Tô Thi Hàm đã đi ngủ, cho nên lúc này tinh thần cũng rất tốt.

“Tân Lãng, anh ngủ chưa?”

“Anh chưa”

“Tối nay em đã nói với mẹ em về lễ đính hôn của chúng ta và bữa tiệc trăm ngày của các con”

“Mẹ em nói sao?”

“Mẹ em nói bên nhà anh đưa 2 triệu tiền sính lễ, bà ấy sẽ cho em 10 triệu của hồi môn. Thẻ ngân hàng của em đã đưa cho bà, ngày mai bà sẽ gửi vào.”

“Hai triệu?”

“Ù, trong thẻ của em có 100 ngàn, ở trong cổ phiếu có hơn 10 ngàn. Hôm nay lúc mẹ em bảo chúng, ta đi mua đồ có cho em một cái thẻ, trong đó còn hơn 980 ngàn. Ở chỗ anh hắn là còn có 200 - 300 ngàn.

'Đến lúc đó nếu còn thiếu, em sẽ nghĩ biện pháp xử lý, khẳng định có thể gom được 2 triệu."

Ở trong bóng tối nghe được Tô Thi Hàm đang nghiêm túc đếm tiền tiết kiệm của bọn họ, thậm chí còn lấy ra cả tiền mẹ vợ đưa cho cô, còn chuẩn bị nghĩ biện pháp nếu đến lúc đó vẫn còn thiếu tiền thì có thể xử lý. Biện pháp này không căn suy nghĩ cũng biết, nhất định là đi tìm Lâm Tiêu vay tiền.

Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của cô cẩn thận tính toán vì ngôi nhà nhỏ của bọn họ như vậy. Hắn nghiêng người sang, tay phải nâng gáy, cánh tay trái duỗi ra đặt lên eo nhỏ của Tô Thi Hàm

Rất rõ ràng, hẳn cảm giác được thân thể cô hơi run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn đang nói chuyện cũng ngừng lại.

“Thi Hàm”

“Ừ"

Nghe thấy Tô Thi Hàm đáp lại, cánh tay dài của Tần Lãng hơi dùng sức, ôm thân thể nhỏ nhắn của Tô Thi Hàm đang nằm phía bên kia giường vào trong ngực.

Tô Thi Hàm xấu hổ đến nỗi hai bàn tay nhỏ bé chống lên ngực Tần Lãng.

“Thi Hàm, hiện tại em có buồn ngủ không?

"Vẫn chưa”

“Chúng ta làm một chuyện tốn thể lực đi, được không?”

“Chuyện gì vậy?"

Tô Thi Hàm vừa dứt lời, ở trong bóng tối, môi cô đã bị Tần Lãng hôn lên

Có lẽ tối hôm qua hai người không ngủ chung giường, cũng có lẽ là do chiều nay hai người ở ghế sau xe lặng lẽ giao lưu. Cho nên lúc này Tân Lãng hôn cô, cô cũng đáp lại Tân Lãng,

Hai cánh tay Tô Thi Hàm cũng vòng quanh cổ hắn.

Hai phút sau, cái đầu nhỏ của Tô Thi Hàm gối lên vai Tần Lãng thở hổn hển, lông mày thỉnh thoảng nhíu một cái.

“Tần Lãng..”

"Ừ,em có một cục u nhỏ ở đây, anh sẽ xoa bóp cho em. Sẽ có chút đau, em cố nhịn một chút, sau khi xoa bóp xong sẽ không đau nữa”

Tô Thi Hàm chịu đựng, nói: "Trước khi mang thai, mỗi năm em đều kiểm tra sức khỏe một lần, kiểm tra cho thấy em bị tăng sản tuyến vυ". Lúc đấy bác sĩ nói không sao, hiện tại cho các con bú một khoảng thời gian, phát hiện triệu chứng của cơn đau giảm đi nhiều”

"Ừ, tăng sản tuyến vυ" là do rối loạn nội tiết gây ra, có lẽ là do em bị áp lực học tập trong kỳ thi đại học quá lớn. Cho nên dẫn đến mọc ra một cục u nhỏ. Không có việc gì, xoa bóp nhiều là có thể khỏi hắn, sau này mỗi đêm anh đều xoa bóp cho em”

“Ù”' Đặc biệt là sau khi nghe Tân Lãng nói hai chữ “mỗi đêm”, lỗ tai của Tô Thi Hàm hoàn toàn đỏ lên.

Bởi vì căn bệnh nhỏ này rất riêng tư, cô không, đám nói với mẹ, cũng không tiện nói với Lâm Tiêu, vẫn. luôn giấu giếm một mình.

Lúc này ở cùng Tăn Lãng, cô mới mở miệng nói chuyện này với hắn. “Thoải mái hơn chút nào không?” Tân Lãng hỏi.

“Có, nhưng mà..” Tô Thi Hàm khẽ cần môi, lông mi run rẩy, có chút ngượng ngùng nói ra miệng.

“Em sao vậy?"

“Hôm nay bọn nhỏ không đói lắm, ăn hơi ít, em, em hơi...”

Mặc dù Tân Lãng không hoàn toàn kích hoạt hết tất cả kỹ năng của Đông y, nhưng cũng kích hoạt một phần kỹ năng liên quan đến phụ nữ mang thai, cùng với kỹ năng chăm sóc sản phụ đã được kích hoạt trước đó.

Cho nên vừa nghe Tô Thi Hàm nói lời này, tuy rằng còn chưa nói hết, nhưng hẳn biết là có ý gì

“Để anh giúp em” Ở trong bóng tối, hẳn nhẹ nhàng nói.

“Như vậy không tốt lầm...” Tô Thi Hàm đỏ mặt nói “Điều này có là gì? Em là vợ anh!"

Nghe được chữ cuối cùng, trong lòng Tô Thi Hàm ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu xem như đồng ý.

Chỉ trong chốc lát, Tô Thi Hàm nắm lấy cái đầu ngắn ngủn của Tần Lãng: “Tần Lãng, được rồi."

“Phải hút hết, bằng không rất dễ bị viêm nhiễm” Tân Lãng nói

Tô Thi Hàm là một bà mẹ mới sinh, đối với phương diện này còn chưa hiểu rõ lầm. Nghe Tân Lãng nói như vậy, cô cũng cảm thấy đúng, bởi vì nếu không hút, sẽ càng trướng đau.

Đau ngực chắc chắn là không tốt, nếu gây ra viêm nhiễm, nó thậm chí còn tồi tệ hơn. Bây giờ bọn nhỏ chưa đến ba tháng tuổi, đó là thời gian cần uống sữa mẹ, không thể cai sữa được.

Nửa giờ sau, đầu Tân Lãng đầy mồ hôi, Tô Thi Hàm bật một ngọn đèn tường, ngồi ở trên giường lau mồ hôi cho hẳn: “Anh mệt rồi."

Tần Lãng thật đúng là không nghĩ tới chỉ là giúp vợ hút sữa, thế nhưng lại phí sức đến như vậy.

Làm cho hắn nghĩ đến một cụm từ 'Sử dụng toàn bộ sức mạnh.'

Khó trách mỗi lần bọn nhỏ ăn sữa xong, sẽ đổ mồ hôi đầy đầu, bởi vì đó thực sự là một việc tốn sức.

Hắn vẫn kích hoạt kỹ năng chiến đấu, dưới tình huống sức lực đây đủ. Sau nửa giờ, đã làm cho hắn toát mồ hôi hột, hơn nữa cả người cũng sắp không còn sức lực.

Nếu là người bình thường, ước tính vài phút sẽ không chịu nổi.

“Tốt rồi, em cảm giác thế nào? Em có thoải mái không?“ Tần Lãng hỏi.

“Có, anh đi tắm đi! Anh đổ mồ hôi nhiều như vậy, không tắm rửa ngủ sẽ khó chịu, em đi mở nước nóng cho anh” Tô Thi Hàm đau lòng cho Tần Lãng nói.

“Được"

Tần Lãng tắm rửa xong, một lần nữa ngã xuống giường, trong vòng tay ôm lấy Tô Thi Hàm. Thế nhưng lúc này hắn thật sự không có bất kỳ tâm tư xấu nào.

Bởi vì quá mệt mỏi, hắn chỉ muốn ngủ.

Tô Thi Hàm cũng bởi vì thân thể thoải mái, ngọt ngào gối vào khuỷu tay Tần Lãng ngủ thϊếp đi.

Đêm nay, hai đứa bé có lẽ ban ngày chơi mệt rồi.

Cho nên buổi tối ngủ rất say, chỉ có nửa đêm bởi vì đói bụng mới nhắm mắt khóc một chút,

'Sau khi cho hai đứa nhỏ bú xong, hai đứa mím chặt miệng nhỏ và tiếp tục ngủ thϊếp đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.