“Khụ..” Tô Vĩnh Thắng ho nhẹ một tiếng, nói: “Thi Hàm? Khuôn mặt của con sắp vùi vào trong bát rồi, con đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Tô Thi Hàm phục hồi lại tinh thần, vội vàng ngẩng đầu, ép buộc chính mình phải bình tĩnh hạ khóe miệng xuống nói: "Không có việc gì ạ! Cha, con đang ăn cơm mà."
Tô Vĩnh Thắng nghĩ ngờ nhìn con gái một cái, không nhìn ra việc gì khác thường, ông cũng không hỏi nhiều tiếp tục ăn cơm.
Một lát sau, Phương Nhã Nhàn ăn cơm xong, vào phòng bếp bưng một chén thuốc Đông y đi ra.
Tô Vĩnh Thẳng nhìn thấy, nhíu mày hỏi: “Sao bà lại uống thuốc Đông y? Bà xã, em cảm thấy không. thoải mái ở đâu hả?”
Phương Nhã Dật vừa uống thuốc, vừa nói: "Em không có khó chịu ở đâu cả, thuốc Đông y này để trị đau thắt lưng. Tân Lãng sắc thuốc đông y cho em, còn cố ý sau khi nấu xong đế ở chỗ này, nói để trị liệu cơ thất lưng của em bị đau”
Tô Vĩnh Thẳng nghe xong, lập tức nhíu mày, trong lòng có chút nghi ngờ.
Tần Lãng còn biết cá vẽ thuốc Đông y?
Thấy Phương Nhã Nhàn yên tâm uống thuốc. Đông y do Tần Lãng sắc, mà con gái ở bên cũng không nói gì, Tô Vĩnh Thắng cũng không hỏi nhiều.
Chờ Phương Nhã Nhàn uống xong thuốc Đông y, Tô Thi Hàm gọi Phương Nhã Nhàn vào phòng ngủ thứ: hai trong nhà.
“Mẹ, con có một chuyện muốn thương lượng với mẹ một chút” Tô Thi Hàm mím môi, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3432191/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.