Chương trước
Chương sau
Người làm nhà họ Tô không ít, cô quét dọn cộng thêm người nấu nướng, tổng cộng có bốn người. Còn có hai bác lái xe thay ca nhau. Ở tòa nhà này còn có hai căn là của nhà họ. Trong đó một căn sửa thành hai phòng lớn, căn còn lại để trưng bày đồ giải trí.

Phương Nhà Nhàn vừa vào bàn ăn, lập tức nói với người làm đi về nghỉ trước, tối nay không cần ở đây đến 10 giờ rưỡi nữa.

Mấy người làm đều nhìn ra, trong nhà hôm nay có việc lớn, nên mọi người lập tức rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại bốn người lớn và ba trẻ con. Bàn ăn bày biện đủ các món, đều là những món Quảng Đông mà Tô Thi Hàm thích ăn.

Bốn người đứng ở đó, không ai mở lời nói chuyện. Tô Vĩnh Thẳng mặt đen lại, Tô Thi Hàm cũng không dám nói.

Lúc này, Vũ Đồng ở bên cạnh bàn ăn đột nhiên nhìn thấy đồ ăn trên bàn, miệng lắm nhảm kêu lên yy nha nha vài tiếng, cánh tay nhỏ không ngừng lấy đồ ăn rên bàn.
Tiếng động của đứa nhỏ đã phá vỡ bầu không khí khó xử trong phòng. Phương Nhã Nhàn nói: "Cả nhà mau ngồi xuống ăn cơm thôi."

Tần Lãng và Tô Thi Hàm ngồi cùng một hàng, Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng ngồi đối diện.

Tân Lãng vừa ăn vừa lắc nhẹ xe đẩy của bọn nhỏ, lăn đầu tiên đến một môi trường xa lạ, ba đứa nhỏ. hình như có chút lo lẳng. Chỉ cần không nhìn thấy Tân Lãng và Tô Thi Hàm thì bọn nhỏ cảm thấy không yên. Tuy rằng không khóc suốt, nhưng cũng quấy khóc vài tiếng. Cho nên khi ăn cơm, Tân Lãng đều để chúng ở bên cạnh mình.

m thanh phát ra thỉnh thoảng của bọn trẻ như chất trung hòa, khiến không khí trên bàn ăn không quá căng thắng

Phương Nhã Nhàn nhìn ba đứa nhỏ trong xe, biểu cảm trên mặt giãn ra vài phần, vừa ăn vừa hỏi Tô Thi Hàm: "Thi Hàm, bọn nhỏ hôm nay đã đi ngoài chưa? Các con lái xe qua đây, vạ vật trên đường hai ngày trời, bọn nhỏ có phản ứng không tốt nào không? ”
'Tô Vĩnh Thắng vừa nghe câu này, đồ ăn trong miệng xém chút thì nghẹn, bày ra vẻ mặt như bị khó tiêu

Gì vậy, đang ăn cơm mà, nói mấy chuyện bốc mùi này.

Tô Thi Hàm và Tần Lãng đều có vẻ ngoài bình tĩnh, là cha mẹ chăm sóc trẻ sơ sinh hàng ngày, họ từ lâu đã quen với việc này.

Tô Thư Hàm đáp: "Sáng hôm qua lúc xuất phát, 'Vũ Đồng và Khả Hinh có chút khó chịu. Buổi trưa ăn

không ăn được bao nhiêu, Khả Ninh lại nôn sữa

Nhưng buổi chiều nghỉ ngơi vài tiếng, bọn nhỏ đều quen dần rồi. Hôm nay đi đường, tính thần đều khá ổn, tiểu tiện đều rất bình thường.”

Phương Nhã Nhàn gật đầu, hỏi lại: "Còn tè dầm thì sao? Trẻ em khi đi đường dài lạ nước lạ cái, ngồi xe lâu dễ nóng bên trong. Khi đi tiểu, con nhớ chú ý đến màu sắc nướ© ŧıểυ, xem có phải bị nóng trong người không. "
Tăn Lãng vừa phụ trách thay tã cho bọn nhỏ, cho. nên về vấn đề này có thể phát biếu, lập tức nói "Không sao dì à, bọn nhỏ đều ổn. Con vừa mới thay tã, mùi không nặng. Sữa pha cho đều uống hết rồi, không có chỗ nào khó chịu cả. "

Tô Vĩnh Thắng sắc mặt đã tối sầm lại, một là đang ăn cơm lại cứ nhắc về những chủ đề này. Hai là vừa rồi thay tã cho Huyên Huyên, ông bị thăng bé tiểu lên người.

'Tô Vĩnh Thắng cau mày nói: "Đừng nói nữa, không để cho người ta ăn à? Một hồi nói phân, một höi nói nướ© ŧıểυ!”

Hắn đột nhiên rống lên, Tô Thi Hàm không khỏi giật mình, trong ánh mắt hiện lên một chứt lo lắng.

Lúc này, Phương Nhã Nhãn trực tiếp nói: "Có gì đâu mà không ăn nổi cơm? Bình thường trẻ con tiểu tiện không phải là rất bình thường sao? Lúc nhỏ ai mà không nói cái này!”

Bà vừa nói, Tô Vĩnh Thẳng lập tức sợ biểu cảm xoän lại, cúi đầu tiếp tục ăn.

Bầu không khí như được kéo lại, Tô Thỉ Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục ăn cơm

Trên tường của nhà bếp có một màn hình tỉnh thể lỏng, trên đó đang chiếu "Thiên hạ sưu tập ˆ. Lúc này chương trình sắp kết thúc, MC yêu cầu ban giám khảo. và khán giả tại trường quay chọn ra bộ sưu tập được nhiều người yêu thích nhất hôm nay.

Chương trình đã thổi phồng phần bình chọn này trở nên rất căng thẳng, âm nhạc đột nhiên trở nên đồn dập, Tô Thi Hàm không thể không liếc mất qua xem.

Phương Nhã Nhàn hiển nhiên cũng nghe thấy âm thanh trên TV, nhưng bà biết chương trình này vừa phát cái gì, vì vậy lúc nhìn thấy cái này, mặt bà khẽ nheo lại.

Tô Vĩnh Thắng trực tiếp cúi đầu ăn, không muốn nhìn.

Tân Lãng không biết tác phẩm của mình bị gửi tới chương trình, xem được vòng bình chọn kí©h thí©ɧ lòng người như vậy, cũng liếc mất xem thử.

Ống kính máy quay lướt qua tất cả các tác phẩm ngày hôm nay một lượt, Tô Thi Hàm kinh ngạc hét lên: “A! Tân Lãng, đây không phải là cặp hạch đào điêu khắc anh đã bán sao?"

Tăn Lãng nhìn lướt qua lập tức xác nhận, gật đầu nói: "Ừm, đúng là anh đã bán cho thầy Trịnh.

Tô Thi Hàm cười nói: "Không ngờ thầy của anh lại gửi chúng đến Thiên Hạ Sưu Tập để ghi hình”

Tần Lăng nói: "Thầy Trịnh mua cặp hạch đào điêu khắc này làm quà mừng thọ cho người nhà. Có lẽ người nhà đã mang đến đó.

Tô Thi Hàm gật đầu, tiếp tục xem chương trình.

Giám khảo tại trường quay cho biết: " Nói về 5 bộ. sưu tập ngày hôm nay, cá nhân tôi yêu thích nhất là đôi hạch đào điêu khắc do vị này mang đến. Tác phẩm Long Phụng Trình Tường thực sự được chạm khắc rất tinh xảo. Nhưng mà, xét về giá trị bộ sưu tập thì nó là nằm ở tính độc đáo và duy nhất của tác phẩm.

“Thưa ông, xin hỏi hỏi chủ nhân của cặp hạch đào điêu khắc này là của vị sư phụ nào ạ? Nếu là sư phụ tuổi đã cao, lẽ nào có thể ước tính được tuổi của bộ sưu tập này. Suy cho cùng, với các tác phẩm nghệ thuật, 100 năm sau khi được chế tác thì càng có giá trị”

Giám khảo ở bên cạnh cười: "Câu này thầy Tế không phải không có lý. Trong giới sưu tập quả thật có câu nói này, tác phẩm tuyệt thế càng có giá trị sưu tầm. Nhưng nhìn bức chạm khắc này, cần phải có ít nhất mấy chục năm tay nghề. Xem ra nhà điêu khắc. bậc thầy này cũng là lão làng trong nghề phải không? Nếu đã ngoài 70, 80 tuổi, vậy thì đôi hạch đào điêu khắc này còn rất nhiều nhiều thời gian nâng cao giá trị."

Một vị giám khảo khác nói: "Tôi cảm thấy điêu khắc tỉnh xảo như vậy, căn bao nhiêu năm mới có thể chế tác ra được? Nói không chừng, đối phương đã là một nghệ nhân già hơn trăm tuổi rồi!”

Giám khảo trên TV không biết, nhưng tất cả mọi người trong bàn ăn đều biết cặp khắc hạch đào điêu. khắc này là Tân Lãng làm ra, cho nên phỏng đoán của giám khảo không khỏi có chút bưồn cười

Khả Hinh đột nhiên cười khúc khích, âm thành trong veo phá vỡ sự im lặng của phòng ăn lúc này, Phương Nhã Nhãn cũng không kìm được, khóe miệng giật giật vài cái.

Bà nhanh chóng đứng dậy và vào bếp với lý do rửa tay.

Rời khỏi phòng ăn, bà cười sung sướиɠ. Nhưng mà, nhìn Tân Lãng và con gái ở bên ngoài, bà chỉ có. thể che miệng, cẩn thận không phát ra âm thanh.

Mấy chương trình này, thật sự bưồn cười!

Phương Nhã Nhàn cười một lúc ở trong bếp, mới đi rửa tay. Điều chỉnh biểu cảm của mình trước gương, sau đó trở lại phòng ăn, tiếp tục dùng bữa tối với vẻ mặt lạnh lùng.

Sau một hồi phân tích, đánh giá của giám khảo, vị tiên sinh mang cặp hạch điêu đến chương trình nói rằng, làm ra cặp hạch đào điêu khắc này là một người mới. Người đó không những không chết, mà đang sống rất tốt!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.