Tăn Lãng nhìn bọn họ cười nói: “Vậy mọi chuyện giao cho các cậu”
Nói xcong hẳn phát cho mỗi người một phong bì đỏ hai trăm tệ trên Wechat.
Ở đại học có rất nhiều sinh viên đi làm công việc phát tờ rơi, nhưng mà mức lương bình thường chỉ khoản 100 không tới 200 tệ. Lần này Tân Lãng chỉ in 3/000 tờ rơi, chú yếu nhằm vào những sinh viên gần đó. Dù là ở làng đại học nhiều người, nhưng mà các sinh viên truyền miệng nhau cũng là một cách tốt. Cho nên tờ rơi cũng không cần in quá nhiều.
Ba người bạn cùng phòng mỗi người 1,000 tờ rơi, kiếm chỗ nào đông người qua lại phát đoán chừng. khoảng hai giờ là có thể phát xong.
Cho nên số tiền 200 tệ này là rất phóng khoáng.
Nhưng mà đám bạn cùng phòng không chịu nhận.
“Anh Lãng! Giúp anh làm việc mà còn phải lấy tiền sao? Anh xem chúng tôi là ai?* Dương Bân không vui nói.
Tôn Húc phụ họa: “Đúng rồi đó anh Lãng, chúng ta thân với nhau như vậy, phát vài cái tờ rơi chỉ là chuyện nhỏ không cần phải đưa tiền. Anh bây giờ còn phải nuôi vợ và ba đứa con, còn phải mở cửa hàng căn phải tiết kiệm tiền một chút”
Tần Lãng vỗ vỗ vai của bọn hẳn nói: “Anh cho các chú tiền thì cứ cầm lấy, bớt nói nhảm lại đi. Tôi có thể mở tiệm thì đương nhiên giàu hơn các chú rồi, cứ cầm đi còn không là tôi đi kiếm người khác nha”
Ba người nghe hẳn nói như vậy lúc này mới thu tiền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3432090/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.