Nói xong Tô Thi Hàm tiến vào phòng ngủ xem các con.
Dì Vương là người từng trải nên nhìn ra được một chút gì đó, nhưng Tô Thi Hàm đã không muốn nói nên bà cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Tân Lãng đem cất số thuốc đông y xong, hắn cũng đi tới phòng ngủ.
Ba đứa nhỏ đang thức, nhìn thấy cha mẹ đã về miệng nhỏ lập tức cong lên lập tức khóc.
Tô Thi Hàm ôm Huyên Huyên rồi lại hôn Vũ Đồng và Khả Hinh, không muốn bỏ qua đứa nào cả.
Tân Lãng đi vào thấy cô chân tay đang luống cuống, vội vàng đi tới phụ một tay ôm lấy hai đứa con gái.
Nhìn thấy các con Tô Thi Hàm lại nhớ tới tình huống thân thể của mình, khiến cái mũi của cô sụt sịt như muốn khóc. Thế nhưng cô cố gắng nhị không muốn khóc trước mặt các con của mình.
Tăn Lãng thấy thế vội vàng ôm con tới dụ dỗ cô: "Vũ Đồng, Khả Hinh có phải cả buổi sáng không thấy mẹ đâu nên bây giờ tất nhớ mẹ phải không, mau mau hôn mẹ một cái đi nào”
Hãn đưa hai đứa nhỏ sát lại gần cô, hai đứa nhỏ cũng tự động biết phải làm gì. Bọn nhóc chu miệng nhỏ dán lên má cô, lưu lại hai dấu nước miếng thơm ngất.
Tô Thi Hàm mặt mày hớn hở quay đầu hôn lại hai đứa con gái.
“Vũ Đồng và Khả Hinh là ngoan nhất”
Huyện Huyện ở trong lòng ngực mẹ không được. khen lập tức bật khóc ngay lập tức.
Tô Thi Hàm lập tức dỗ Huyên Huyên, “Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3432087/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.