Tần Lãng lắc đầu: "Không bán”
Chủ nhà nghĩ nghĩ nói: "Vậy ta thêm một chút. 80/000 thì sao?”
Tân Lãng cười cười nói: “Chủ nhà tôi đang muốn mở một cửa hàng, anh cảm thấy tôi không biết giá hay. sao?"
Chủ nhà nghe lời này lập tức minh bạch.
Hắn cũng không tiếp tục giả bộ vừa cười vừa nói: “Anh Tân thật là người sảng khoái, vậy tôi cũng sẽ không giả vờ với anh nữa tôi không phải là người sưu tập những thứ này nhưng mà có con đường xuất ra. Nói thắng ra là tôi là người trung gian, đối với giá trị của món này thì tốt nhất nên vào trong tay những. người bán hàng thật sự. Đối với hạch đào này tôi ra giá 150,000 anh cảm thấy như thế nào?”
Tần Lãng vẫn lắc đầu
Chủ nhà nhìn hạch đào một chút cắn răng nói: “200,000 đây là giá chót. Tiểu Tân, cậu cũng phải để cho người ta kiếm lời một chút chứ. Cái hạch đào này bán cho tôi 200,000 đi, tới thời điểm gia hạn tiền nhà cậu vẫn thuê tiếp mà phải không. Tôi sẽ không tăng tiền thuê của cậu, như thế nào?”
Tân Lãng đối với hạch đào của mình biết chắc. chắn là giá không chỉ có giá 200,000. Hẳn bán cho người thạo nghề hẳn là có thể trên 300,000 bất quá chủ nhà là một người trung gian, nên chắc chắn muốn kiếm một chút tiền chênh lệch.
Thêm nữa, đôi hạch đào điêu khắc này chỉ có thể bán cho người biết hàng mới đáng tiền được.
Bán cho người không biết hàng thì chả khác gì là hạch đào thông thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3432069/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.