Bà lão nghe vậy liền cảm thấy không vui, hai tay chống nạnh nói: “Tôi mà mua không nổi ư? Cho cậu biết, con trai tôi làm ở một công ty lớn lương rất cao, cậu cứ ra giá đi, bữa cơm hằng ngày tôi đều sẽ mua một phần.”
“Ngàn vàng cũng không đổi! Bữa cơm của tôi chỉ có mẹ của các con tôi mới được thưởng thức.”
“Này, chàng trai trẻ! Cậu có bị cái gì không? Có tiền mà không muốn kiếm ư?”
Tần Lãng không thèm để ý tới bà lão, quay đầu bảo về Tô Thi Hàm, lấy ra hai viên hạch đào đặt trước mặt của cô, cười nói: “Nhìn nè, hạch đào của bạn thân cô tôi đã hoàn thành, trước tiên xin thỉnh giáo Thi Hàm cô nương xem qua.”
Tô Thi Hàm bị hắn chọc cho buồn cười, cúi đầu xem xét hai cái hạch đào, cẩn thận nghiên cứu tỉ mỉ.
“Thật tinh xảo, Tần Lãng anh thật là giỏi nha! Hạch đào nhỏ như vậy thế mà lại có nhiều đường nét điêu khắc như thế, anh làm thế nào có thể khắc ra hoa văn tinh xảo và đẹp như vậy?”
Trong mắt Tô Thi Hàm hiện lên vẻ kinh ngạc, cô không hiểu giá trị của đồ chơi văn hóa hạch đào này, nhưng cũng nhìn ra được hai cái hạch đào được điêu khắc rất tinh xảo, có thể nói đây là một tác phẩm nghệ thuật.
Tần Lãng cười đắc ý, thấp giọng nói: "Ngón tay của tôi rất linh hoạt, hơn xa những gì cô thấy đấy.”
Tô Thi Hàm nghe vậy nhìn bàn tay của Tần Lãng, bàn tay hắn thon dài có lực, khớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-dai-hoc-bi-hoa-khoi-chan-cua/3432027/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.