Nghe Giang Ngộ nói vậy, Hùng Thôi và Hùng Xán cũng bắt tay giảng hòa, đồng thời trêu chọc anh: “Lâm Kiến Tịch cậu thật đáng thương.”
“Im đi.” Lâm Kiến Tịch quăng cái gối về phía hai người họ, lúc này mới nhìn về phía Giang Ngộ, bất đắc dĩ cười nói: “Anh không yêu qua mạng, thật đấy.”
May mà Giang Ngộ cũng không thật sự muốn giám sát anh trai, cậu hừ một tiếng, đẩy Lâm Kiến Tịch nằm xuống giường, cậu cũng nằm xuống: “Ngủ trưa đi, anh không buồn ngủ à?”
Đương nhiên buồn ngủ, Lâm Kiến Tịch và anh em Hùng Thôi thức cả đêm chơi game, ban ngày lại bị tiếng ve kêu không dứt làm phiền đến ngủ không được, bây giờ chỉ chống đỡ quậy một lát thôi.
Nghe vậy, anh cũng nằm xuống: “Ngủ thôi.”
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, tiếng ve kêu cũng dần dần đi xa.
Người bước vào trường trung học dường như đều rất muốn vứt bỏ tất cả sự “Trẻ con” “Không thành thục” trên người, mà bọn họ ở trong mắt những người khác cũng không còn đơn giản là trẻ con.
Thay đổi rõ ràng nhất đó là đề tài “Bạn gái” vô cùng vô tận, cho dù là người lớn hay là bạn bè cùng tuổi, nhắc tới hai chữ này đều có thể nói mãi không hết chuyện.
Người lớn lo lắng con mình sẽ yêu sớm học thói xấu, các bạn nhỏ thì đơn giản hơn nhiều, chỉ thảo luận cô gái nào xinh đẹp và dễ thương hơn, đối với bọn họ mà nói yêu sớm không phải là trái cấm ảnh hưởng đến việc học thậm chí là tương lai, mà là nhắc tới thì sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-da-de/1600051/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.