Khi chúng tôi kết thúc, đài phát thanh đã bắt đầu phát chương trình khác.
Mặc dù rất không muốn, tôi vẫn phải theo Thẩm Yến về nhà.
Khi mở cửa, tôi nghe thấy tiếng chửi rủa của Đồng Thiên Minh từ phòng khách: "Đồng Hoạ nó thật là quá đáng, anh chỉ nói vài câu với nó, nó đã bỏ nhà đi như thế đấy!"
"Trẻ con đều như vậy, giai đoạn nổi loạn, anh Minh anh cũng đừng quá tức giận, bên ngoài gió lớn, em thấy nó không mặc áo khoác, không biết có bị cảm lạnh không. Có việc gì mọi người ngồi xuống nói chuyện, bằng lòng bằng dạ là được, một gia đình mà cứ cãi nhau suốt ngày làm gì."
Đồng Thiên Minh chỉ là cười lạnh: "Anh thấy nó không coi anh là ba của nó thì có."
Chú Lục lúng túng ho khan bên cạnh: "Thưa ông Đồng, Hoạ Hoạ đã trở về."
Đồng Thiên Minh nghe thấy điều này liền quay đầu lại, ông ta nhìn tôi với khuôn mặt lạnh lùng, mặt mày tức giận.
"Chú, chào ông bà, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Đồng Hoạ." Thẩm Yến vẫn là người đầu tiên phá vỡ tình thế này.
Khuôn mặt của ba tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm một chút, chú Lục cười thân thiện với Thẩm Yến, đứng dậy khỏi ghế sofa: "Vậy các anh chị cứ trò chuyện trước, tôi vào bếp cắt trái cây cho các mọi người."
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách cùng Thẩm Yến một cách không vui vẻ gì.
Thẩm Yến và ba tôi nói chuyện với nhau, tôi ngồi bên cạnh nghe như trong mây mù.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-cuoi-mua-thu/3404641/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.