Nhưng người đang đứng trước mặt tôi và chửi mắng tôi cũng là ông ta, phải không?
Bốp.
Một cái tát vang lên trên mặt tôi, má phải của tôi bắt đầu nóng lên, nhưng tôi không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.
"Cút ra khỏi đây, tao không có đứa con gái như mày!" Đồng Ngàn năm hung hăng chỉ tay vào tôi.
Tôi biết ông ta đang đe dọa tôi, nghĩ rằng chỉ cần cho tôi ăn sung mặc sướng, ở nhà cao cửa rộng thì tôi sẽ biết ơn và đền ơn ông ta, nhưng ông ta đã sai lầm.
Tôi nhanh chóng lấy cặp sách và chạy xuống tầng dưới.
Sau khi rời khỏi nhà, tôi trở nên vô định, không biết nên đi đâu.
Dường như trong thành phố rộng lớn này, không có nơi nào dành cho tôi.
Tôi lấy điện thoại ra và than phiền về Thanh Minh.
Điều đẹp nhất của cảnh quan đẹp của cha anh ta.
Tôi muốn gọi cho mẹ, nhưng... thôi.
Vì vậy, tôi gọi cho Kiều Nam.
"Alo, Hoạ Hoạ, có chuyện gì vậy?" Cô ấy hỏi thật khẽ, có vẻ như còn có người khác bên cạnh.
Tôi cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh: "Trương Tiêu có ở bên cạnh cậu không?"
"Có, bọn tớ đang ở cùng nhau, giọng cậu sao nghe lạ lạ vậy?"
Tôi cười: "Có lẽ là do gió thổi quá mạnh, tớ không có gì, nếu cậu bận thì tớ cúp máy đây."
Tôi nói xong còn chưa kịp chờ Kiều Nam trả lời, đã tự mình ngắt máy.
Tôi biết cô ấy và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-cuoi-mua-thu/3404639/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.