"Anh dám cười em sao?" Tôi đứng dậy và lao đến công kích Thẩm Yến, cố gắng che miệng hắn.
Tôi vấp phải một cái gì đó, suýt ngã xuống đất, nhưng được Thẩm Yến kịp thời đỡ lên. Tôi ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng từ anh, khiến tôi cảm thấy yên lòng.
Đó là một mùi hương khó mô tả, tôi chưa bao giờ ngửi thấy ở bất kỳ nơi nào khác.
Giống như mùi hương ấm áp của tấm chăn đã được phơi dưới ánh nắng trưa rực rỡ, lẫn với một chút vị xà phòng.
“Tôi không cười em, tôi chỉ nghĩ rằng…” Hắn giúp tôi xua đi mấy sợi tóc trên khuôn mặt, nói nhẹ nhàng, “Rất đáng yêu.”
Lời nói này làm cho suy nghĩ của tôi rối bời. Cho đến khi tôi ngồi xuống ghế, tôi vẫn cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Ting ting …
Màn hình điện thoại trên bàn bỗng sáng lên, Thẩm Yến đọc tin nhắn rồi bắt đầu trả lời.
Trái tim tôi thực sự không thể đặt vào những câu hỏi vật lý, tôi lén lút nhìn Thẩm Yến đang mỉm cười, muốn biết người đối diện là ai.
Tôi có một suy nghĩ xấu, liệu người kia có phải là một phụ nữ không?
Một phụ nữ có thể lớn tuổi hơn tôi một chút, nhưng lại rất xinh đẹp.
Hoặc có thể, Thẩm Yến nói muốn làm bạn trai của tôi chỉ để dỗ dành tôi mà thôi.
Lý do khiến tôi nghĩ như vậy, là bởi vì tôi cảm thấy mình và Thẩm Yến không giống như một cặp đôi yê nhau, chúng tôi giống như một đôi bạn tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-cuoi-mua-thu/3404632/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.