Trong căn phòng yên tĩnh, tôi nhìn vào căn phòng trống rỗng và hối hận đến chết đi được.
Tôi nghĩ rằng Thẩm Yến sẽ nhìn chăm chú vào tôi làm bài, nhưng không ngờ hắn tối nay phải đi kiểm tra buổi tự học tối của lớp 12, vì vậy tôi vòng một vòng lớn, ngồi một mình ở đây đối mặt với đề thi vật lý.
Hai giờ trước đó, Kiều Nam nói với tôi rằng tối nay sẽ có một ban nhạc đến biểu diễn, cô ấy sẽ trốn học và bảo tôi tìm một lý do bất kỳ nào đó để từ chối buổi học bổ túc hôm nay, đi cùng cô ấy.
Nhưng tôi luôn trọng sắc khinh bạn... à không, tôi thích học hành.
Tôi nói với cô ấy rằng tôi là một học sinh tốt, không muốn cấu kết làm điều xấu với cô ấy, bảo cô ấy cứ tự đi một mình.
Cô ấy cười khẩy, nhếch miệng, "Lời nói này từ miệng cậu mà ra, thực sự có thể được chọn vào danh sách mười câu chuyện cười lớn nhất năm nay đấy."
Tôi không quan tâm đến sự trêu chọc của cô ấy, còn chưa đến giờ tự học đã đợi sẵn ở ngoài phòng làm việc của hắn.
Không ngờ Thẩm Yến lại đưa cho tôi một tờ đề thi rồi vội vàng bỏ đi.
Trời ơi!
Cạch.
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, tôi ngay lập tức quay đầu nhìn, nhưng chỉ thấy cô giáo môn văn của lớp bên cạnh, Đỗ Nhụy.
"Anh ấy đâu rồi?" Cô ta cười hỏi tôi, là một nụ cười rất dịu dàng.
"Thầy ấy..." Tôi nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-cuoi-mua-thu/3404620/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.