Ầm Ầm*
*Ầm Ầm*
- Mạc Cảnh Thần, anh mau mở cửa cho tôi! Đồ xấu xa, anh mau mở cửa cho tôi có nghe không?
Tiếng hét của Hy Thần đi kèm với tác dụng của việc đập cửa làm cho Mạc Cảnh Thần ở bên ngoài không khỏi không bực mình. Mẹ nó, không phải căn phòng đã cách âm rất tốt kể cả là cửa rồi hay sao? Sao nó vẫn còn can đảm mà hét lên vậy chứ? Anh là anh trai của nó mà nó xem anh không khác nào kẻ thù. Được lắm! Chuyện này anh nhất định sẽ một lần tính hết với người của Tuyên Gia!
*Cạch*
Mạc Cảnh Thần khó coi mở cửa bước vào trong, vẻ mặt lạnh tanh không khác nào muốn ăn tươi nuốt sống Mạc Hy Thần lườm lườm nó không một chút thương tiếc. Ha ha, lần này coi như nó thê hơn chữ thảm rồi!
Nhìn anh trai, Mạc Hy Thần yểu điệu giả vờ cười:
- Hihi, anh vào đúng lúc thật là tốt! Đáng lý ra tôi còn tưởng mình sẽ phải bị nhốt ở đây không còn được ngắm cảnh bình minh nữa chứ! Nhưng mà..
RẦMMMMM..
Tốt cái mô tê gì! Anh ta nổi khùng đóng luôn cửa rồi kìa!
Mạc Hy Thần mặt mũi tái xanh nhìn cách mà Cảnh Thần tiến đến mình liền cảm nhận được nguy hiểm lùi nhanh lại phía sau chừng vài bước. Oa oa ca ca, ca ca thật muốn làm cái chuyện trời không dung đất không tha đó với muội sao? Nha, ca ca thật lưu manh!
- Mạc Cảnh Thần đợi đã! Ah!
Muộn rồi! Tất cả đã muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-cung-nha-voi-my-nam/2597271/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.