Chương trước
Chương sau
Dì Lâm làm vườn vừa trông thấy dáng vẻ ảo não của Tường Nguyên, bèn tiến đến hỏi khẽ anh:

- Lạc thiếu gia, cậu có tâm sự gì sao? Có thể chia sẻ với tôi một chút được chứ?

Tường Nguyên bị đánh thức bởi câu hỏi bất ngờ của dì Lâm, anh ta nhanh chóng quay lại đối diện bà lắc lắc đầu:

- Không có gì, dì không cần phải bận tâm đến tôi đâu!

Sao không?

Bà biết anh cũng đã từ nhỏ rồi còn gì? Nếu luận về tuổi tác anh cũng như con cháu của bà thôi.

Bà Lâm cũng lắc đầu:

- Thiếu gia, cậu không giấu được tôi đâu, bởi vì ánh mắt của cậu đã nói lên hết tất cả. Cậu đang có một chuyện rất lo lắng có phải không? Nếu như tôi đoán không nhầm, thì chuyện đó chắc có liên quan đến việc tiểu thư nhà mình mất tích đúng chứ?

***

- Aki, cứu em! Anh mau cứu em với!

Nó bị Mạc Cảnh Thần lôi đi một mạch xuống phòng khách dưới ánh nhìn bất lực của Dịch Hy. Mẹ nó, nếu như không phải vì nể mặt nhà họ Mạc thì anh đã cho Kyo biết tay rồi. Người đàn ông trong bộ âu phục ngồi ở Sofa dán chặt mắt vào Dịch Hy lắc lắc đầu, thỉnh thoảng lại ghé mắt sang phía cậu con trai. Rõ ràng trong chuyện này có gì đó không bình thường, ông cảm tưởng được Cảnh Thần có gì đó không giống như thường ngày. Chả nhẽ.. Điều ông dự kiến là đúng sao?

Lại nói đến thái độ của Hy Thần, rõ ràng nó rất muốn chạy đến ôm chầm lấy Dịch Hy nhưng không tài nào làm được vì có mặt của Cảnh Thần. Trước đó Kyo đã từng hứa cho nó gặp Tuyên Dịch Hy không phải sao? Sao bây giờ anh ta lại lật lọng kia chứ? 

Mạc Hy Thần là con gái nhà người ta, dù 15 năm qua ở bên cạnh anh suốt 15 năm thì đã sao? Chả nhẽ anh lại ích kỷ cho nó không biết nguồn cội mình như thế nào sao? Rốt cuộc thì anh làm sao mới đúng đây?

- Tuyên Tổng, cậu đã từng nghĩ qua, con bé sẽ thế nào nếu tiếp tục quên mất cha mẹ ruột của mình là ai không? Làm người đừng nên ích kỷ như vậy, 15 năm qua thời gian đó chưa đủ sao?

Ông nhấn mạnh câu cuối với vụng ý thăm dò anh. Chỉ nhìn ánh mắt thôi thì ông cũng đủ biết cậu thanh niên này vốn dĩ không xem nó là em gái của mình rồi. Huống hồ, việc lửa lại quá gần với rươm..

Vụng ý của ông anh hiểu, càng hiểu hơn ông không có ý định cướp lấy con gái về phía mình, nhưng đâu cần vì vậy mà cho Mạc Cảnh Thần lộng hành chứ?

Tuyên Dịch Hy thuận theo ý ông Mạc quay lại đối diện ông, thần sắc ôn nhu đáp:

- Không đủ! Mãi mãi cũng không đủ!

Sau đó lại đưa mắt nhìn về nha đầu đang đứng nức nở đối diện mình.

- Bác nói đúng, làm người không nên quá ích kỷ như vậy. Nhưng mà có một điều bác không hề biết rằng: Con người vốn dĩ rất ích kỷ, một khi đã có được thì lại muốn có nhiều hơn. Do đó thời gian 15 năm qua đối với tôi, nó hoàn toàn chưa đủ, mãi mãi cũng không đủ!

Ánh mắt đó..

Hy Thần, anh không để người khác có cơ hội chiếm lấy em!

Hỏi cũng đã hỏi xong, dò tính hiệu cũng đã dò tìm xong, cuối cùng, ông Mạc hài lòng gật gật đầu. Con gái ông bướng bỉnh, cậu trai này lại rất ôn nhu, nếu như cho nó ở bên cạnh Tuyên Dịch Hy thì quả là rất hảo hợp. Chi bằng..

Mạc Thế Hào quay lại nhìn con trai, lại bị anh khước từ:

- Không đời nào! Nếu ba muốn để con bé rời khỏi đây, thì con cũng nói cho ba biết: Chuyện này không thể nào đâu!

Kyo cướp lời, rồi dõng dạc nói thêm:

- Nếu ba cứ muốn giao con bé cho người khác chăm sóc để rảnh nợ, thì được rồi. Em gái của con, con tự biết chăm sóc!

Nói xong anh quay lại nhìn nó.

- Anh muốn làm gì?

Hy Thần có chút sợ hãi hỏi, lần nữa nó bị cuốn vào ánh mắt hút hồn của ca ca, anh đưa tay nắm lấy bàn tay non mềm của muội muội đặt vào bàn tay mình.

- Tuy chúng ta chưa từng cùng nhau lớn lên chung một nhà, nhưng mà em chính là đứa em gái mà cả đời Mạc Cảnh Thần anh yêu nhất, anh tuyệt đối không để Tuyên Dịch Hy có cơ hội mang em rời khỏi Mạc Gia đâu!

***

10 giờ khuya tại dinh thự Mạc Gia.. 

Mạc Hy Thần nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, nha đầu không ngừng lăn qua lăn lại cho đến khi nghe được tiếng bước chân của ai đó dừng lại ở bên ngoài, đầu tóc có chút dựng ngược lên. Thôi xong, không phải là tên Mạc Cảnh Thần đáng ghét đó nữa chứ?

Nghĩ là Kyo, nó liền lấy chăn trùm kín người..

Hồi lâu không lâu sau quả thật có người đẩy cửa vào, không những một mà là hai, Mạc Hạng Kỳ đợi cho Dịch Hy tiến sâu vào bên trong mới nhìn anh nhếch môi lên:

- Tao vì mày mà trở mặt với anh trai của mình, tốt hơn hết mày cũng phải giữ cho tao một chút uy tín chứ. Đánh nhanh thắng nhanh nhé!

Tuyên Dịch Hy cũng nhếch môi:

- Chỉ cần mày không đứng ở đây cản trở, tao nhất định sẽ đánh nhanh thắng nhanh!

Rồi rồi..

Mạc Hạng Kỳ hiểu ý Tuyên Dịch Hy, hắn ta nhanh chóng đưa tay đóng cửa lại, trả lại không gian riêng tư cho hai người..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.