“Mình có nên gọi điện cho anh hai không? Mình rất nhớ nhà, mình muốn trở về Tuyên gia!”
Mạc gia không phải là nơi đáng sợ gì, chỉ là nó không thích nghi được mọi nguyên tắc sống ở đây, kể cả Mạc Cảnh Thần cũng có nói, ‘bản thân anh vẫn chưa chấp nhận được nó là em gái ruột của mình’, dù ngoài miệng luôn bao biện đủ thứ.
Hy Thần ngồi ở đại sảnh tựa lưng vào Sofa, miệng gậm miếng bánh mì, tay cầm lấy điện thoại. Nó muốn gọi điện cho Hiếu Phong, nhưng lại sợ như mọi khi nghe được những lời không muốn nghe.
Mạc Cảnh Thần có nói, ‘nó không có quyền đứng trước mặt anh để thốt ra câu đề nghị muốn trở về Tuyên gia, bởi vì đây là nhà của nó, Tuyên gia họ không phải. Nếu như nó vẫn không chịu thức tỉnh, nó nhất định sẽ hối hận!’.
Hy Thần ngoài cách ở lại thì không còn cách nào khác!
Mặt nó xệ xuống, nhanh chóng khoảnh khắc vừa rồi đập vào mắt một người.
- Nè, không học bài mà ở đó chơi điện thoại à? Em không sợ ông anh hai yêu dấu của em phạt em sao?
Hạng Kỳ vừa hỏi vừa cầm lấy tách cafe bước đến trước mặt Mạc Hy Thần, hắn bình thản uống một ngụm, mùi vị đắng ngắt pha chút ngọt ngào sau đó lập tức hòa tan sâu trong miệng.
Nó chán nản liếc nhìn hắn.
- Không sợ, anh ta không có gì đáng sợ hết!
Cô bé nào đó mạnh miệng nói, Mạc Hạng Kỳ nhếch môi lên:
- Mấy lời này của em nên nói trước mặt của anh ta thì tốt hơn, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-cung-nha-voi-my-nam/1848770/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.