Cuối cùng cũng hạ sốt, em chỉ giỏi khiến anh phải lo lắng thôi đó!
Năm đó là năm nó vừa lên 12 tuổi, năm đó nó vì nhiễm phong hàn mà nằm miết trên giường suốt một tuần. Lúc đó nó cứ nghĩ mình sẽ không thể qua khỏi rồi chứ, nhưng mà nó vẫn không ngờ mình có thể vượt qua một cách ngoạn mục nhờ người bên cạnh hằng ngày càm ràm mình. Anh ta là Tuyên Dịch Hy - cậu nhóc lớn hơn nó 3 tuổi. Hình hài là một thằng nhóc 15, chứ thật ra tính cách là của một ông cụ 51 thì đúng hơn. Anh hằng ngày ở bên chăm sóc nó, và trở nên càng ngày càng nói nhiều hẳn ra. Và hôm đó cũng là vừa tròn ngày thứ 7 trong tuần nó được anh chăm sóc.
Sau khi nghe được ai đó đang càm ràm mình, nó theo bản năng liền mở mắt ra xem ai mà to gan dám mắng mình như vậy. Sau khi nó bắt gặp được khuôn mặt đầy vẻ điển trai của Aki, liền trở nên không nói được câu nào. Nó thật không ngờ người đầu tiên nó nhìn thấy lại là Dịch Hy a. Anh lúc này nhìn nó cười khẩy một cái, rồi để hai tay trước ngực hạ thấp cơ thể xuống:
- Sao rồi hả nhóc? Đã có thể thức dậy rồi sao? Anh còn tưởng, em sẽ không bao giờ chịu dậy nữa chứ?
What? Nó không nghe nhầm chứ? Aki là đang quan tâm tình trạng sức khỏe của nó sao? Mẹ kiếp, thôi thì nó ngủ tiếp cho rồi!
Vừa biết nó đang rất không vui trong lòng vì câu nói của mình, anh chàng 15 tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-cung-nha-voi-my-nam/1848768/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.