Buông em ra đi Won! Em không muốn đi học đâu!
Vừa mới tờ mờ sáng thức dậy, thì Tuyên Gia lúc bấy giờ lại có một cuộc chiến không hồi kết giữ nó và Won diễn ra. Hôm qua anh rất muốn giữ nó ngủ ở lại phòng mình. Nhưng mà cái lúc anh bảo nó nằm yên ở trên giường, thì thằng em trai rất có khí chất của anh đã đến mang nó đi. Cho nên đến giờ phút này, anh và nó lại tiếp tục cái trò chơi lôi lôi kéo kéo. Và địa điểm lúc này chính là - Phòng của nó.
Hiếu Phong sau khi nghe thấy tiếng khước từ của nó liền khựng lại. Anh chủ động buông cánh tay mình đang giữ ra, rồi hướng mắt nhìn vào nó gật gật đầu:
- Rốt cuộc thì anh phải nói bao nhiêu nữa, thì em mới chịu nghe lời anh đi học hả?
Tuyên Hiếu Phong bực dọc hỏi. Nó đưa tay nắm lấy một bên cổ tay mình, rồi hướng mắt về phía ông anh trai lắp bắp:
- Anh hai, em..
- Đừng gọi anh là anh hai nữa!-Người con trai trước mặt tiếp tục gắt lên. Nó lúc này không dám nói lời nào, chỉ lùi lại về phía sau vài bước. Chắc là Won giận nó lắm cho nên mới nói như vậy. Nhưng mà bây giờ nó không muốn đi học. Tại sao con người ta hằng ngày phải đến trường thì mới thông minh ra chứ?- Tuyên Thy, lại đây với anh đi!-Won biết mình đã lớn tiếng làm nó sợ, cho nên anh đã cố gắng hạ thấp giọng. Nó trưng đôi mắt cún con vào anh trai hồi lâu, rồi e dè bước đến đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-cung-nha-voi-my-nam/1848763/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.