Buông em ra đi Won! Em không muốn đi học đâu!
Vừa mới tờ mờ sáng thức dậy, thì Tuyên Gia lúc bấy giờ lại có một cuộc chiến không hồi kết giữ nó và Won diễn ra. Hôm qua anh rất muốn giữ nó ngủ ở lại phòng mình. Nhưng mà cái lúc anh bảo nó nằm yên ở trên giường, thì thằng em trai rất có khí chất của anh đã đến mang nó đi. Cho nên đến giờ phút này, anh và nó lại tiếp tục cái trò chơi lôi lôi kéo kéo. Và địa điểm lúc này chính là - Phòng của nó.
Hiếu Phong sau khi nghe thấy tiếng khước từ của nó liền khựng lại. Anh chủ động buông cánh tay mình đang giữ ra, rồi hướng mắt nhìn vào nó gật gật đầu:
- Rốt cuộc thì anh phải nói bao nhiêu nữa, thì em mới chịu nghe lời anh đi học hả?
Tuyên Hiếu Phong bực dọc hỏi. Nó đưa tay nắm lấy một bên cổ tay mình, rồi hướng mắt về phía ông anh trai lắp bắp:
- Anh hai, em..
- Đừng gọi anh là anh hai nữa!-Người con trai trước mặt tiếp tục gắt lên. Nó lúc này không dám nói lời nào, chỉ lùi lại về phía sau vài bước. Chắc là Won giận nó lắm cho nên mới nói như vậy. Nhưng mà bây giờ nó không muốn đi học. Tại sao con người ta hằng ngày phải đến trường thì mới thông minh ra chứ?- Tuyên Thy, lại đây với anh đi!-Won biết mình đã lớn tiếng làm nó sợ, cho nên anh đã cố gắng hạ thấp giọng. Nó trưng đôi mắt cún con vào anh trai hồi lâu, rồi e dè bước đến đối diện Won. Hiếu Phong lúc này thở rõ ra một cái, sau đó anh đưa tay kéo nó lại gần với mình:
- Đừng mà!
Khóe môi nó giật giật lên khi cảm nhận cánh tay của Hiếu Phong đang lòn qua eo mình. Tay còn lại, anh cẩn thận di chuyển vào túi quần, rồi nghiêng đầu nhìn nó hỏi:
- Em không thích như vậy sao?-Thích cái đầu của anh chứ thích. Hành động này đâu phải đơn thuần như hai anh em đối với nhau. Nếu người ngoài không biết họ là anh em, thì còn nói nó và Hiếu Phong đang bắt đầu một mối quan hệ khác nữa. Mà nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy? Anh và Aki đều là anh của nó. Nó không thể nào cứ có hành động ám muội với cả hai như thế này- Không phải bình thường em hay trách anh, là không biết cách chiều chuộng em như Aki sao? Em còn nói, anh rất ít khi dành ra nhiều thời gian cho em. Vậy bây giờ được thôi. Anh sẽ cố gắng thực hiện những gì mà em muốn. Chiều chuộng em, cố gắng chi ra nhiều thời gian cho em. Vậy nên, hôm nay em không cần đến trường nữa!-Nó chưa nghe hiểu hết những lời của Hiếu Phong, thì ngay tức khắc đã bị anh dịch chuyển về phía giường. Chạm nhẹ đôi chân yếu mềm vào chân giường, nó những tưởng mình đang rơi từ mười tám tầng địa ngục xuống. Bước tiếp theo, không phải như trong tiểu thuyết đã viết chứ? Hay là nó đọc nhiều thể loại Incest quá nên bị ảo tưởng chăng?
- Won..-Nó ngập ngừng gọi tên anh, sau đó nuốt nước bọt một cái. Hiếu Phong dường như bị làn môi đỏ mọng ngay trước mặt thu hút, nên trong bất giác chỉ mỉm cười. Nụ cười chân thật khiến nó có chút điêu đứng. Mẹ nó, cái quái gì đang xảy ra vậy?- Đừng làm em sợ có được không? Chúng ta không thể nào như vậy được!-Một con cừu trước khi bị sói chiếm dụng quả là rất biết tìm cách để thoát thân nha. Anh nhìn nó cười khẩy một cái, rồi mạnh bạo dồn nó ngã xuống giường. Hai tay anh chống xuống nệm, còn thân thể thì nằm ở trên người nó. Tư thế này thật sự ám muội nha.
Trong khi nó còn chưa kịp phản ứng gì, thì anh đã nghiêng đầu xuống cạnh vùng cổ nó cắn nhẹ. Cảm nhận được một lực đau vừa mới diễn ra với mình, nó bừng tỉnh dùng hai tay lòn ra sau lưng anh đánh mạnh vào:
- Tuyên Hiếu Phong, anh không được! Anh không được làm như vậy với em! Tuyên Hiếu Phong, anh không được!
TRỞ VỀ THỰC TẠI
Người con trai bên cạnh vừa nghe thấy tiếng nó la hét trong giấc mơ, liền nghiêng người sang cau mày. Ngay bây giờ thứ mà anh bắt gặp, chính là một cô nhóc đang lấm tấm đầy mồ hôi vì cơn mơ quái ác. Anh cẩn thận đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán nó, rồi ôn tồn lên tiếng:
- Tuyên Thy, em bình tĩnh lại có được không? Mau mở mắt ra nhìn anh đi!
Aki lo lắng lên tiếng. Nó vừa nghe được loáng thoáng có ai đó đang gọi mình, liền nhanh chóng mở to con ngươi ra. Anh như chút bỏ được gánh nặng cười tươi, rồi vòng tay kéo sát nó vào người mình, làn môi anh cũng vừa đúng chạm vào trán của nó:
- Aki, em sợ!-Nó nói, cố gắng rút người lại vào cơ thể Dịch Hy- Giấc mơ đó rất đáng sợ! Em không muốn nó diễn ra một chút nào cả! Aki, em không muốn!-Ai đó sợ hãi hơn khi nghĩ đến những gì vừa diễn ra trong giấc mơ. Nhưng mà người ta vẫn thường nói rằng: Giấc mơ và hiện thực sẽ vô cùng trái ngược nhau. Nhưng sao trong giấc mơ vừa rồi, nó lại cảm thấy là một điềm báo trước. Phải chăng, mọi thứ đã được thay đổi rồi chăng?
Rồi vòng qua xiết chặt lấy phần cơ thể nó hơn, Dịch Hy trong lúc này cười khẽ:
- Có anh ở đây, em còn sợ gì chứ? Đó chỉ là một giấc mơ thôi. Khi tỉnh dậy, thì nó cũng đâu có biến thành sự thật được đâu. Đúng không?-Di chuyển tầm mắt xuống nó, anh hỏi. Nó lúc này đưa mắt nhìn lên anh, rồi bất giác gật đầu- Cho nên, em không cần phải lo lắng. Bây giờ chúng ta đi ăn sáng thôi! Tay của anh bị em hại làm cho tê hết rồi!-Aki lên tiếng trêu ghẹo nó. Nghe anh nói đến đây, thì nó có chút giật mình. Tối qua nó và Aki lại ngủ cùng một giường sao? Không không! Nó sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nào nữa đâu. Dù sao anh cũng là anh của nó. Thân thiết đến mấy cũng không thể tự nhiên đến mức này.
***
" Cộp " Năm tách cafe được đặt lên trên bàn trước mặt của cả năm. Nó đưa mắt nhìn sang cả bốn người còn lại, rồi nhìn vào tách cafe sữa ở trước mặt mình hiếu kỳ. Tại sao của bốn người còn lại đều là cafe đen, còn nó thì lại có chút sữa chứ? Bình thường nó cũng giống như Aki và Won, đều sử dụng cafe đen vào mỗi buổi sáng thôi mà. Sự thay đổi này làm nó có chút không quen nha.
- Nè nhóc, ăn sáng rồi mau đến trường đi. Hôm nay em có tiết kiểm tra một tiết đó! Ăn xong, Ben sẽ đưa em đến trường-Aki vừa ăn vừa quay sang nó nhắc nhở- Còn nữa, chăm chỉ làm bài thật tốt cho anh. Nếu như bài kiểm tra em dưới 5, thì đừng có mà nhìn mặt anh!-Người con trai ở bên cạnh tiếp tục dùng lời lẽ dao gươm đe dọa. Nó nhìn anh không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật nhẹ đầu. Won lúc này ở đối diện quan sát từng cử chỉ của cả hai, liền ủ dột thở rõ dài. Nếu như nó ngoan ngoãn nghe lời anh như đối với Aki thì có phải tốt rồi không?
Rồi đặt nhẹ tách cafe lên bàn, Won nhanh chóng đứng dậy:
- Tao no rồi. Tao đến công ty trước đây!
#End chap 17 *Clap Clap*