Sau bữa ăn, nó như một con thiêu thân không biết trời biết đất mà chạy ùa lên phòng để tránh mặt Won. Bây giờ trời cũng đã ngã chiều. Nằm dài trên giường, gương mặt nó chẳng còn chút được gọi là sinh khí. Thỉnh thoảng, lại lăn qua lăn lại rồi ủ dột chau mày. Nếu nó cứ tiếp tục né tránh anh, thì cũng có lúc anh phát hiện ra điều nó đang giấu thôi. Hay là chi bằng, nó tự đi nhận tội nhỉ? Nhưng không được! Không phải là tự đi tìm được chết rồi sao? Không không! Nó không thể ngốc nghếch như vậy được. Dù anh có đánh chết nó, nó cũng không được nói ra.
Thế là sau một lúc vật vã với đống suy nghĩ, nó cũng tìm ra được phương hướng cho mình. Nhưng vừa mới chắc nịch được bấy nhiêu, thì tiếng gõ cửa kia lại khiến nó bừng tỉnh.
- Tuyên Thy, mau mở cửa cho anh!
Là giọng của Won một trăm phần ngàn nha. Sao anh lại tự tìm đến nó nhỉ?
Rồi đặt nhẹ gấu teddy sang một bên, nó mệt mỏi bước xuống giường, sau đó đi nhanh về phía cửa.
*Cạch*
- Anh hai, có chuyện tìm em sao?-Mở rộng cánh cửa ra, nó nhìn người trước mặt e dè hỏi. Trông anh lúc này thật đáng sợ a. Gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Hơn nữa, một trăm phần ngàn là đang có gì đó không vui. Chả nhẽ, chuyện đó anh đã biết rồi?- Anh hai, sao anh không trả lời em vậy? Bộ anh có chuyện gì không vui hả?-Buông vội chốt cửa xuống, nó tiếp tục hỏi anh bằng âm điệu run run. Won lúc này chau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-cung-nha-voi-my-nam/140280/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.