Chương trước
Chương sau
Từ sau khi Phục Liên rời đi, Phục Nghiêm Xương vô thức mà đi đến viện của nàng. Ông bắt đầu chăm chú xem từng món đồ nhỏ nhặt.

Mở học bàn trang điểm ra thì thấy một hộp gỗ nhỏ, bên trong là một lọ thủy tinh thuốc có hai viên.

"đây là thuốc gì".

Phục Nghiêm Xương cầm lọ thuốc đi ra thì thấy Phục Tử Ngân tay cầm dược liệu đi đến.

Phục Tử Ngân :"cha người cầm gì vậy".

"con xem thử đây là thuốc gì" ông đưa qua cho nàng.

Phục Tử Ngân cầm lên ngửi thử, nàng căm bản không ngửi ra mùi của thuốc. Mùi này dường như đã hòa quyện vào nhau, hương thuốc dung hòa lại.

"cha cho con mượn phân tích được không" rất lâu rồi chưa có tâm trạng hưng phấn như này. Phải tìm hiểu cách làm ra viên thuốc này mới được.

"con cầm đi, ta còn có việc"

"cha đi thong thả"

Đợi ông đi khuất Phục Tử Ngân liền đi đến phường dược để phân tích dược nào có trong thuốc.

Nham La từ ngoài đi vào đã thấy nàng đang lay hoay làm đó liền đi đến xem, hắn trầm ngâm cầm lọ thuốc rỗng lên.

Đây là lọ thuốc của sư phụ cho tiểu sư muội khi xuống núi mà, chẳng lẽ Ngân nhi là tiểu sư muội lúc nào mang mặt nạ cùng mạn che mặt.



Nhưng sao muội ấy lại phá hết cả hai viên thuốc ra vậy.

"đang phá hoại nữa à"

Phục Tử Ngân ghét bỏ :"độc chủ đại nhân ngươi mau xe, rốt cuộc trong cả hai viên thuốc này có dược liệu gì. Trí nhớ ta koong lung quá".

Bôngd dưng không phân biệt được mùi nữa rồi.

Nham La :"ta ngửi không ra" đây là của sư phụ tự làm mà. Tiểu sư muội lúc đó không học hành chăm chỉ mà bây giờ lại....

Trí nhớ mông lung?

"trí nhớ mông lung sao?" hắn hỏi lại.

Phục Tử Ngân gật đầu :"không nhớ rõ vài chuyện" kí ức của nguyên thân quả thật không đúng lắm.

Chẳng lẽ tiểu sư muội từng mất trí nên mới quêm mình. Không ngờ tìm kiếm khắp chân trời góc bể mà lại quên người trước mắt.

"đây là lọ thuốc của muội sao" Nham La hỏi thêm lần nữa.

Phực Tử Ngân quá chăm chú vào thuốc nên căm bản làm gì nghe hắn đang nói, bâng quơ gật đầu cho có lệ rồi tiếp tục nghiên cứu thuốc.

Nham La nhận được câu trả lời như ý nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn không yên. Cứ cảm giác như chuyện gì sắp ập đến vậy. Cảm giác này làm cho hắn cực kỳ khó chịu.

………………………………………………………………………………………………………

Ở Hoàng cung



Trong Ngự thư phòng

Hiên Viên Tấn nghe Tha công công nói Hiên Viên Vô Cực đã tức tốc về kinh liền nhíu mài.

Tên nhãi ranh này lại muốn làm gì nữa, bỗng dưng quay về mà còn tức tốc.

Tại Phụng Nghi cung

Cung nữ cận thân đi vào nói nhỏ bên tai hoàng hậu :"nương nương nghe nói Thần Hi vương đã tức tốc quay về kinh không kể thời gia nghỉ. đã về đến phủ."

Hoàng Hậu nhắm mắt dưỡng thần, không đáp lại. Tên đó quay về làm gì, về phủ trong đêm sao? Phải tỉ mỉ điều tra mới được.

Hiên Kinh Vũ cùng Phục Khải Minh uống rượu tại Kinh phủ. Ánh trăng sáng vằng vặt làm ngườu mãi say đắm.

Hiên Kinh Vũ :"Không biết tại sao tam ca lại quay về."

Phục Khải Minh uống cạn ly rượu nói :"Thần Hi vương hành sự khó đoán." Không ngờ Thần Hi vương tức tốc quay về lại cisco thể làm kinh động nhiều người đến vậy.

Ngay cả cha cũng tò mò muốn biết, rốt cuộc Thần Hi vương nắm giữ bao nhiêu binh quyền mà có thể quay về liền kinh động triều thần.

Hiên Kinh Vũ im lặng uống rượu, mông lung suy nghĩ một số việc. Có những việc hắn nghĩ không thông được, có những điều hắn lại cố chấp ngộ nhận.

Điều duy nhất mà hắn tâm tâm niệm niệm ngộ nhận duy vẫn chỉ là Phục Tử Ngân. Một ngườu con gái đã xoay chuyển tình thế, từ ngốc nữ trở nên thông minh tài xuất.

Nhưng hắn không ngờ bản thân và đệ đệ lại nhất kiến chung tình với một người.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.