Hiên San Nhi xốc váy chạy vào phủ, thẳng chân đạp luôn cửa. Hai tay giựt lấy cây bút trong tay tam ca :"tam ca, vương phi của ca sắp theo Đông Phương ẻo lã kia rồi".
Hiên Viên Vô Cực ngước mặt lên, nụ cười tràn đầy gian tà, nham hiểm. Đứng lên đặt tay lên vai muội muội tốt.
"San Nhi yên tâm, ca đã nghĩ xong cả rồi. Ha ha ha".
Hiên San Nhi tay cầm bút cũng run lên, tam ca lại lên cơn điên nữa rồi. Cái nụ cười đến tận mang tai kia thật nguy hiểm.
Hắn nghĩ kỹ kế lược rồi, mấy chục năm tính sách lược đã có chỗ dùng đúng đắn rồi. Liên nhi, khà khà...
……………………………………………………………………………………………………
Phục Liên chạy đến ôm chầm lấy ông :"cha".
Đông Phương Thâu xoa đầu nàng cưng chiều nói :"cha nghĩ kỹ rồi. Cha cũng đã già cả rồi, ca con chỉ vừa khỏi bệnh cho nên..... khà khà con gái yêu. Mau phê duyệt đống tấu chương của năm ngày trong đó đi."
Nàng bị người cha yêu dấu đẩy vào trong, cả hai núi tấu chương cao hơn cả nàng sừng sững nằm đó.
Phục Liên cào câu cửa trong vô vọng :"cha yêu ơi....ca ca đẹp trai của muội."
Đông Phương Lãng lạnh nhạt vọng vào :"ca ca thương muội nhất mà. Làm xong hẵn ăn cơm."
Nàng vô vọng đi lại bàn ngồi, tay múa bút quẹt vài nét cơ bản qua mỗi tấu chương. Mặc kệ trong đó viết gì.
Nhưng bụng nàng không cho phép nữa, nó đang phản động.
Phục Liên đi đến chỗ mấy giá để nến lấp lánh, cười ngọt ngào đến hoa nhường nguyệt thẹn :"xin lỗi ai đã viết tấu chương nhé!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]