Phần 1
Nụ cười của Trịnh Tố Linh chứa một tia thần bí, phất tay với Cao Mỹ Hà. "Đứa nhỏ, nói cho bà biết, sao con lại đến đây?"
"Con. . . . . ."
Cô lo lắng nhìn Nhiếp Quân, thấy anh gật đầu đồng ý, rụt rè nói: "Con đến cùng Nhiếp Quân."
Lời vừa ra khỏi miệng, con mắt tất cả mọi người trong phòng đều càn quét lên người Nhiếp Quân, bao gồm bệnh nhân nằm trên giường - Trịnh Tố Linh.
"Như vậy à, tốt lắm, tốt lắm."
Thì ra động tác Quân Nhi là nhanh nhất, Trịnh Tố Linh hài lòng gật đầu. "Đã đến đây rồi thì tâm sự với bà một chút được không?"
"Dạ được!"
Cô không hề nghĩ ngợi mà đồng ý.
"Vậy các con đi ra ngoài đi, để bà và Mỹ Hà trò chuyện." Trịnh Tố Linh phất tay, ý bảo “Những người không phận sự trong phòng”.
"Phu nhân, tôi đề nghị bà nên mời y tá chuyện nghiệp đến chăm sóc." Bác sĩ Đường vừa mới bị Nhiếp Quân kéo cổ áo đi trước bổ sung.
"Tôi không già đến mức đó, để sau hẵng nói."
Trịnh Tố Linh hiển nhiên không đồng ý đề nghị của anh.
"Bà nội, chuyện nhỏ đó để con giúp bà quyết định là được rồi, bà yên tâm nghỉ ngơi đi."
Nghiêm Hâm nói thêm một câu, sau đó đẩy bác sĩ Đường ra khỏi phòng.
"Mỹ Hà, anh ở bên ngoài chờ em." Nhiếp Quân đi sau cùng, lúc đi tới cửa không quên quay đầu lại nhìn cô.
"Ừ."
Cao Mỹ Hà đồng ý, nhìn bóng lưng anh rời đi khẽ mỉm cười.
Đợi trong phòng không còn ai nữa, Trịnh Tố Linh không thể chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chung-thi-co-lam-sao-dau/133342/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.