Trái tim của Thời Nhụy căng thẳng, vội vàng nói: "Con đã hỏi giáo viên, giáo viên nói rằng phụ huynh ở nơi khác có thể không đến."
Chân của bố không tiện, bình thường ngay cả cửa phòng của mình cũng không thích ra, càng đừng nói ra cửa nhà. Nhưng trong khoảnh khắc Thời Hoài nhắc tới họp phụ huynh, Thời Nhụy vẫn theo bản năng căng thẳng, thật sợ ông đột nhiên nảy sinh ý định, muốn ngàn dặm xa xôi chạy tới họp phụ huynh cho cô.
Cũng may sau khi Thời Hoài nghe cô nói như vậy, cũng không nói cái gì nữa.
Ngày đó sai khi tan học trời mưa, Trình Trì đi thi đấu còn chưa trở về, Thời Nhụy không mang dù.
Bạn học trong lớp lục đục ra về gần hết, Thời Nhụy nhìn mưa to ngoài cửa sổ, đang lo làm thế nào trở về, liền nhận được tin nhắn Trình Trì gửi tới.
"Trong balo anh có dù, lấy ra, anh chờ em ở cổng trường."
"Được."
Thời Nhụy lấy balo của cậu ra khỏi cái móc treo bên cạnh bàn học. Balo của cậu rất nhẹ, bởi vì sách vở của cậu chủ yếu là để trong hộc bạn.
Đúng, cậu không giống như những người khác mỗi ngày đeo rất nhiều sách vở trở về, vùi đầu vào đề thi khổ sở làm đến khuya, nhưng còn cậu thậm chí ngay cả bài tập cũng không mang về nhà, thái độ học tập cà lơ phất phơ, nhưng mà thành tích vô cùng trâu bò, đây chính là điểm đáng giận nhất.
Mở balo trống rỗng của cậu ra, lúc Thời Nhụy lấy dù, chú ý thấy trong balo của của cậu ngoại trừ mấy tờ đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/994737/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.