Thời Nhụy ngơ ngác nhìn Trình Trì, nhìn cậu đứng ở lối đi trong tàu, cười ngây ngô với cô, chỉ cảm thấy giống như nằm mơ vậy.
Thiếu niên của cô, đẹp trai xúc động như vậy, liều lĩnh không mang tất cả như vậy.
Cậu như vậy, làm người khác chống đỡ được sao?
Cuối cùng cô chỉ hỏi một câu: "Anh điên rồi sao?"
Trình Trì đi tới, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô, nhịn không được kéo cô vào trong lòng ngực: "Nếu vừa rồi không làm như vậy, anh mới thật sự điên rồi!"
Giây phút này, trong lòng cậu thấy thật sự rất may mắn vì một giây mình xúc động đó, nếu không phải xúc động, bây giờ cậu có thể ôm cô vào lòng sao? Chỉ có thể tùy ý để nỗi nhớ chảy thành sông, chậm rãi nhấn chìm chính mình trong đó mà thôi.
Trình Trì mua bổ sung vé ở trên tàu, nhân viên hàng vẫn không nhịn được giáo dục một trận, bởi vì hành động vừa rồi của cậu thật sự rất nguy hiểm, làm nhân viên trân tàu sợ hãi, mà Thời Nhụy cũng sợ hãi.
Trình Trì bị mắng nhưng một chút tức giận cũng không có, vô cùng ngoan ngoãn, vẫn luôn gật đầu nhận sai, tỏ vẻ lần sau nhất định sẽ không như vậy. Nhân viên tàu thấy thái độ nhận sai của cậu, lại tự giác mua vé tàu bổ sung, lúc này mới buông tha cho cậu.
Trình Trì nắm tay Thời Nhụy trong lòng bàn tay, cứ nhìn cô rồi cười ngây ngô như vậy, chẳng sợ cô trừng mắt mình, cậu cũng chỉ cười.
Bây giờ còn có thể ở bên cạnh cô, nắm tay cô, bảo bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/994731/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.