Trình Trì đứng lên, ôm lấy eo cô, nhưng kiềm chế không dám ôm quá chặt, vẫn giữ một khoảng cách lịch sự.
"Gọi một tiếng anh trai nữa?" Cậu thì thầm nói.
Lúc này Thời Nhụy mới phát hiện vừa rồi lúc mình bị cậu chơi xấu, hai chữ anh trai đã buột miệng thốt ra.
"Không muốn."
"Gọi một lần nữa, hửm?" Giọng nói của cậu trầm thấp, mang theo một chút khẩn cầu.
Thời Nhụy bị cậu ôm ở trong tư thế này làm cho khuôn mặt đỏ bừng, cả người giống như bị đặt trong bếp lò, cô đỏ mặt thoát khỏi cậu, xoay người bỏ chạy.
Đúng lúc Diêu Thanh bưng trái cây từ trong nhà bếp ra, nhìn thấy Thời Nhụy chạy từ trên tầng xuống: "Nhụy Nhụy, sao vội vàng như vậy? Tóc cũng không chải à? Vẫn còn sớm mà."
"Con, con chuẩn bị xuống đây chải." Thời Nhụy lúng túng vuốt tóc.
"A Trì, sao đầu tóc con cũng lộn xộn vậy?" Trình Kính An đang ngồi trên sô pha xem báo cũng chú ý Trình Trì theo xuống ở phía sau.
Trình Trì ngẩn người, thuận tay vuốt lại tóc, sau đó nhìn thấy Thời Nhụy có tật giật mình quay đầu lại nhìn cậu. Tầm mắt cậu vừa chuyển đi, lại chú ý tới Diêu Thanh và Trình Kính An đang nhìn nhau liếc mắt một cái thật sâu.
Các bậc cha mẹ đang tưởng tượng chuyện gì vậy? Vẻ mặt còn còn phong phú như vậy?
–
Mọi người ăn bữa sáng trong bầu không khí xấu hổ, Diêu Thanh tự mình lái xe đưa bọn họ đi học, Thời Nhụy ngồi ở ghế phụ, Trình Trì ngồi ở hàng ghế phía sau.
Mùa đông ở phương bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/994717/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.