Ngay trước cửa một cửa hàng nhỏ cách trường học không xa, Trình Trì đang đánh nhau với người khác.
Lúc Tô Trà và Thời Nhụy chạy đến, người đã kia đã bị Trình Trì đánh nằm trên mặt đất, đầu đầy máu, mặt mũi bầm dập. Mà Trình Trì cũng không tốt hơn là bao, máu trên đỉnh đầu chảy ra, trên mái tóc đen còn dính mảnh vụn thủy tinh.
Thời Nhụy nhìn chằm chằm cậu, bị dọa sợ luôn rồi.
Nhìn thấy Trình Trì nắm lấy cái ghế bên cạnh, muốn ném sang, Thời Nhụy vội vàng chạy đến, ôm chặt lấy cánh tay cậu.
"Không cần, không cần đánh nữa."
Trình Trì vừa nhìn thấy cô đến, nhất là nhìn thấy cô chạy đến đây vì mệt mà há mồm thở dốc, sự phẫn nộ cả người trong nháy mắt đã bị rút đi.
"Cậu chạy cái gì?"
Thời Nhụy ôm chặt cánh tay cậu, nhìn chằm chằm vết thương trên đầu máu còn không ngừng chảy xuống, đôi mắt to đen nhánh tràn ngập sợ hãi.
"Vì sao lại đánh nhau? Vì sao? Cậu chảy rất nhiều máu, rất nhiều máu."
Bởi vì hít thở càng ngày càng khó khăn, sắc mặt Thời Nhụy càng thêm tái nhợt, mỗi một chữ dường như đều dùng hết toàn lực để nói.
Trình Trì vốn đã quên là mình đang đánh nhau, hoảng hốt đỡ cô: "Tớ không sao, tớ không đánh nữa, cậu đừng vội được không? Cậu cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"
Thời Nhụy nhìn chằm chằm đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Cô đưa tay muốn sờ đầu của cậu, nhưng mới vừa đưa tay lên, lại mềm nhũn ra, người đã ngất đi rồi.
"Gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/994711/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.