Edit: Mây
Khi từ quê chuẩn bị trở về thành phố B, Thời Nhụy bị cảm lạnh, vừa hắt hơi chảy nước mũi, vừa ho, lúc ban đêm trở về thành phố B, còn bị sốt cao.
Rõ ràng Trình Trì cũng là bác sĩ, nhưng vẫn rất căng thẳng, lập tức chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện. Thời Nhụy nằm trên giường, bởi vì phát sốt mà lạnh đến mức run rẩy, cô quấn chặt chăn, giọng nói mềm nhũn yếu đuối.
“Đã trễ như vậy, cũng không cần nữa, em cũng không muốn động đậy, uống chút thuốc hạ sốt là tốt rồi.”
Trình Trì ngồi xổm xuống bên giường, đau lòng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, bất đắc dĩ nói: “Coi chừng sốt đến phát ngốc.”
Đôi mắt của Thời Nhụy nửa mở nhắm nhìn anh: “Tôi ngốc rồi, anh còn muốn em nữa không?”
“Không cần.” Trình Trì ra vẻ ghét bỏ.
Thời Nhụy hít mũi, bĩu môi nói: “Vậy anh cũng không thể bỏ em, em sẽ luôn đi theo anh.”
Trình Trì khẽ cười: “Em là cún vô lại sao?”
“Em mặc kệ, em sẽ đi theo anh, cả đời đều đi theo anh.”
“Được, cún con vô lại.” Trình Trì dịu dàng sờ đầu cô, sau đó đứng dậy đi lấy thuốc hạ sốt cho cô.
Sau khi cho cô uống thuốc, Trình Trì giúp cô đắp chăn rồi nói: “Ngoan ngoãn đi ngủ đi.”
“Còn anh thì sao?”
“Anh còn phải chuẩn bị bài học.”
“À.”
Bởi vì xin nghỉ phép cùng cô về quê, Trình Trì cũng chậm trễ một số công việc, anh là một người nghiêm khắc, thái độ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/3504307/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.