Chương trước
Chương sau
Edit: Mây

Khi từ quê chuẩn bị trở về thành phố B, Thời Nhụy bị cảm lạnh, vừa hắt hơi chảy nước mũi, vừa ho, lúc ban đêm trở về thành phố B, còn bị sốt cao.

Rõ ràng Trình Trì cũng là bác sĩ, nhưng vẫn rất căng thẳng, lập tức chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện. Thời Nhụy nằm trên giường, bởi vì phát sốt mà lạnh đến mức run rẩy, cô quấn chặt chăn, giọng nói mềm nhũn yếu đuối.

“Đã trễ như vậy, cũng không cần nữa, em cũng không muốn động đậy, uống chút thuốc hạ sốt là tốt rồi.”

Trình Trì ngồi xổm xuống bên giường, đau lòng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, bất đắc dĩ nói: “Coi chừng sốt đến phát ngốc.”

Đôi mắt của Thời Nhụy nửa mở nhắm nhìn anh: “Tôi ngốc rồi, anh còn muốn em nữa không?”

“Không cần.” Trình Trì ra vẻ ghét bỏ.

Thời Nhụy hít mũi, bĩu môi nói: “Vậy anh cũng không thể bỏ em, em sẽ luôn đi theo anh.”

Trình Trì khẽ cười: “Em là cún vô lại sao?”

“Em mặc kệ, em sẽ đi theo anh, cả đời đều đi theo anh.”

“Được, cún con vô lại.” Trình Trì dịu dàng sờ đầu cô, sau đó đứng dậy đi lấy thuốc hạ sốt cho cô.

Sau khi cho cô uống thuốc, Trình Trì giúp cô đắp chăn rồi nói: “Ngoan ngoãn đi ngủ đi.”

“Còn anh thì sao?”

“Anh còn phải chuẩn bị bài học.”

“À.”

Bởi vì xin nghỉ phép cùng cô về quê, Trình Trì cũng chậm trễ một số công việc, anh là một người nghiêm khắc, thái độ làm việc luôn nghiêm túc, đối với học sinh, với bệnh nhân đều rất có trách nhiệm.

Thời Nhụy mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, cũng không biết đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại, phát hiện Trình Trì còn ngồi dưới đèn bàn.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn chằm chằm vào máy tính, thỉnh thoảng gõ bàn phím, vô cùng chăm chú.

Mấy ngày nghỉ phép anh chẳng những không được nghỉ ngơi, ngược lại còn phải bôn ba mệt nhọc. Lần này trở về, còn phải thức đêm làm tất cả công việc đã bị chất đống. Anh thật sự rất vất vả!

Thời Nhụy không muốn quấy rầy anh, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, nhìn bộ dáng chuyên chú mê người của anh, nhìn anh thỉnh thoảng mệt mỏi nhéo mi tâm.

Giữa chừng anh còn đứng dậy lại sờ trán cô, cô lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ thiếp đi. Chờ anh trở lại bàn làm việc ngồi xuống, cô mới mở mắt ra lần nữa.

Không thể giúp anh, cũng không thể quấy rầy anh, cứ như vậy ở bên cạnh anh là được.

Đồng hồ treo tường chỉ vào một rưỡi, cuối cùng anh cũng tắt máy tính, mệt mỏi dựa vào lưng ghế.

Thời Nhụy rốt cuộc không nhìn được lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn: “Chồng à, em không thoải mái, muốn ôm.”

Trình Trì quay đầu lại, thấy mí mắt cô rũ xuống, hai má và đầu mũi đỏ lên, giống như một con mèo con tức giận, đáng thương nhìn anh, nhất thời đau lòng không chịu nổi, vội vàng đi tới, chui vào chăn, ôm chặt cơ thể nóng bỏng của cô vào trong lòng.

“Nhụy Nhụy, là anh không chăm sóc em tốt.” Anh thấy thật sự áy náy, anh thà rằng người bị bệnh là mình.

“Vậy anh phải bồi thường cho em.”

Khi bị bệnh, Thời Nhụy trở nên dính người lạ thường, Trình Trì cũng hoàn toàn không có nguyên tắc mà nhân nhượng cô vô điều kiện: “Được, em muốn thế nào, anh đều thỏa mãn em.”

Thời Nhụy dựa vào trong ngực anh, nghe anh nói, cảm thấy hài lòng nhếch môi, yên tâm nhắm hai mắt lại.

Thật ra, bị bệnh cũng rất tốt.

Đêm đó, Trình Trì gần như cũng không ngủ, vẫn chú ý nhiệt độ cơ thể cô. Đến hơn bốn giờ sáng thật sự không chịu nổi mới miễn cưỡng ngủ một lúc, sáu giờ sáng lại bị đồng hồ báo thức đánh thức, lại đo nhiệt độ cơ thể Thời Nhụy, phát hiện cô hạ sốt, rốt cuộc lúc này mới yên lòng.

Trình Trì chuẩn bị xong bữa sáng dọn lên bàn, không đành lòng gọi cô dậy, liền đến trường học, thuận tiện thay Thời Nhụy xin nghỉ ốm hai ngày.

Trong lớp học, anh rất tập trung, bởi vì thời gian của học sinh là quý giá, anh cũng là một sinh viên, anh biết những gì một giáo sư phải có trách nhiệm như thế nào, vì vậy anh không bao giờ để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc của mình.

Nhưng hôm nay có hơi khác, lớp học của anh mặc dù không bị ảnh hưởng, cũng có thể nói rất tốt và rất sinh động. Nhưng học sinh phía dưới vẫn chú ý tới, mỗi một lần anh dừng lại đều nhìn đồng hồ, vẻ mặt cũng hơi lo lắng.

“Còn mười phút nữa, mọi người có cái gì không hiểu thì hỏi bây giờ đi, sau lớp học hôm nay có thể không có thời gian dành cho mọi người.”

Trình Trì lên lớp cũng không nghiêm khắc, nhưng anh rất biết cách dẫn dắt cảm xúc, bầu không khí trong lớp rất tốt. Các bạn cùng lớp hôm nay đều rất nhạy cảm phát hiện anh có việc, có vấn đề cũng không dám giơ tay hỏi.

Loại không dám này không phải là sợ anh, mà là một loại xuất phát từ sự hiểu biết và quan tâm cẩn thận.

Ở hàng ghế đầu có một nữ sinh to gan nhỏ giọng hỏi: “Giáo sư Trình, thầy có việc gấp gì không?”

Trình Trì ngẩng đầu, thấy tất cả các bạn học đều nhìn anh, ý thức được trạng thái của mình ảnh hưởng đến bọn họ.

“Xin lỗi, quả thật có chút việc gấp, vợ tôi bị cảm, sau giờ học tôi phải trở về chăm sóc cô ấy.”

Các bạn học:……

Lên lớp cũng không hiểu sao lại bị cho ăn một nắm thức ăn cho chó, quả thật bất ngờ không kịp đề phòng.

Có người hiểu ý nói: “Chúng em không có vấn đề gì, nếu không giáo sư Trình nhanh trở về đi.”

Trình Trì ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Tôi không hy vọng vấn đề cá nhân của tôi chiếm thời gian học tập quý báu của mọi người, mặt khác, tôi có nguyên tắc làm việc của tôi, sẽ không rời đi sớm. Còn 6 phút nữa, mọi người nắm bắt.”

Giáo sư trên bục giảng mặc áo sơ mi trắng vừa vặn, trên tay đeo đồng hồ có giá trị xa xỉ, ngoại hình anh tuấn, dáng người siêu tốt, khi giảng bài lúc hài hước dí dỏm, cũng có lúc nghiêm túc.

Các bạn cùng lớp dần dần phát hiện ra rằng tất cả mọi người thích lớp học của anh, không chỉ bị thu hút bởi ngoại hình và khí chất có một không hai của vị giáo sư trẻ này, mà còn bởi vì anh có một cái gì đó rất thu hút người khác

Sau khi tan học, Trình Trì ra khỏi lớp liền gọi điện thoại cho Thời Nhụy.

“Nhụy Nhụy, khá hơn chút nào không?”

Thời Nhụy vừa mới đi vệ sinh, lại chui vào trong chăn: “Tốt hơn nhiều rồi, anh đừng lo lắng”

Rõ ràng giọng nói vẫn còn khàn, cái gì mà tốt hơn nhiều.

“Em muốn ăn cái gì? Anh mua cho em.”

Thời Nhụy vốn định chống đỡ một chút nữa, không muốn để cho anh lo lắng, nhưng lời nói quan tâm của anh quá ấm áp, cô rất nhanh đã không chịu nổi, liền tủi thân nói: “Cái gì cũng không muốn ăn, muốn anh ôm.”

Trình Trì một tay cầm điện thoại di động, một tay kia kẹp tài liệu dạy học, bước nhanh về phía nhà để xe: “Anh về ngay, ngoan.”

Các bạn học đứng ở hành lang của tòa nhà giảng dạy, vẻ mặt phức tạp nhìn theo bóng lưng đi xa của anh.

“Đây là tình yêu thần tiên gì vậy! Chua muốn chết.”

“Giáo sư Trình cũng quá chiều vợ rồi, đây là muốn chiều Thời Nhụy đến mức không thể tự lo cho cuộc sống của mình nữa mới thôi.”

“Ôi, tôi cũng bị cảm, sao lại không có ai đau lòng tôi như vậy? Nỗi buồn của một cậu độc thân.”

“Đừng nói nữa, nhìn thấy giáo sư Trình, tôi có loại kích động muốn đá bạn trai tôi.”

“Bạn trai cậu không phải đối xử tốt với cậu sao? Tháng trước cậu bị cảm lạnh anh ta còn cùng cậu đến khám bác sĩ.”

“Vậy thì có gì mà khen ngợi chứ? Còn không bằng một phần mười của giáo sư Trình.”

“Thỏa mãn đi! Khi tôi bị cảm lạnh, tên bạn trai thẳng nam đáng chết của tôi chỉ biết gọi bảo tôi uống nhiều nước hơn.”

“Hahaha, đúng là nói về thảm thì cậu thảm hơn đó!”

Trình Trì đi siêu thị mua chút thức ăn và hoa quả, về đến nhà, phát hiện bữa sáng trên bàn ăn một chút cũng không nhúc nhích. Vì vậy, đặt đồ xuống rồi đi về phía phòng ngủ.

Anh kéo chăn xuống, lộ ra cái đầu nhỏ của Thời Nhụy, lại sờ trán cô, xác nhận không còn nóng nữa.

“Sao lại không ăn sáng?”

Thời Nhụy ôm chặt eo anh, đầu cọ cọ bên hông anh, giống như đứa nhỏ làm nũng: “Không muốn ăn.”

“Không ăn thì làm sao được? Thuốc cũng không uống, phải không?” Trình Trì bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Muốn anh làm sao với em mới được đây?”

Thời Nhụy ngẩng đầu lên nhìn anh: “Có phải anh thấy em phiền phức rồi không? Em không hiểu chuyện có phải không?”

“Nói cái gì vậy?” Trình Trì búng nhẹ lên trán cô một cái, “Không phải phiền, là đau lòng. Cả buổi sáng, anh luôn nghĩ về em, làm việc cũng không thể yên tâm.”

Thật ra Thời Nhụy cũng ý thức được, cô thật sự bị anh chiều đến hư rồi, hiện tại mình càng ngày càng dính anh, càng ngày càng trẻ con.

“Em sai rồi, sau này em sẽ ngoan ngoãn, không làm cho anh lo lắng nữa.”

Trình Trì sờ sờ đầu cô: “Vậy anh đi nấu cơm, một lát nữa cùng nhau ăn cơm, sau đó lại uống thuốc.”

Thời Nhụy gật đầu: “Em muốn xem TV.”

Trình Trì nhéo chóp mũi của cô: “Vậy anh phải ôm bảo bối nhà mình ra phòng khách rồi.”

Trình Trì ôm Thời Nhụy đặt lên sofa phòng khách, còn lấy chăn mỏng đắp cho cô, rồi lại đưa điều khiển cho cô, lúc này mới vào phòng bếp nấu cơm.

Mấy năm nay anh liều mạng học tập, rất ít khi về nhà, cũng rất ít khi giao lưu với bạn bè, toàn bộ đều tự chăm sóc cho bản thân, nấu cơm với anh mà nói đã là chuyện thường ngày.

Thời Nhụy quấn chăn ngồi trên sofa, nhàm chán ấn điều khiển từ xa, cũng không tìm được kênh nào muốn xem, ngược lại bị tiếng cắt rau và leng keng trong phòng bếp hấp dẫn sự chú ý.

Lúc cô muốn mới quen anh, anh là một đại thiếu gia kiêu ngạo bất kham, khí chất lạnh lùng, tính tình không tốt lắm, làm cho người ta có hơi sợ hãi. Nhưng thật ra bản tính của anh rất tốt bụng.

Khi đó bọn họ còn quá nhỏ, đối mặt với rất nhiều vấn đề, đều rất chuyện bất đắc dĩ, luôn mong muốn lớn lên nhanh một chút! Hiện giờ bất tri bất giác, anh đã biến thành một người đàn ông thành thục ưu tú.

Mấu chốt nhất chính là, người đàn ông ưu tú như vậy thuộc về cô!

Trình Trì nấu canh trứng gà bưng đến cho cô, cầm thìa đút cho cô ăn.

Thời Nhụy thấy canh trứng màu vàng mềm mềm, phía trên còn có thịt băm và hành lá, bản thân cô không thèm ăn cũng nuốt nước miếng, nhịn không được khen anh: “Chồng, tay nghề của anh tốt hơn em rồi.”

“Vậy em phải ăn hết đó.”

“Được.”

Ăn xong một chén canh trứng gà, lại uống nửa chén cháo rau, sau đó Trình Trì còn cho cô uống thuốc, cuối cùng bản thân mới đi ăn cơm.

Cơm nước xong anh đi rửa chén, nghe thấy Thời Nhụy xem TV cười khanh khách, không kìm lòng được nhếch môi.

Nhưng chờ hắn tẩy hảo chén đi ra ngoài, lại thấy khi nhuỵ nhéo khăn giấy ở sát nước mắt.

“Tiểu ngốc nghếch!” Anh bất đắc dĩ cười, “Em xem TV thôi mà đau lòng như vậy.”

Thời Nhụy chỉ vào TV, đôi mắt đỏ hoe nói: “Cái này thật sự rất cảm động.”

“Đồ ngốc!”

Trình Trì đi qua, ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, xem cùng cô.

Thời Nhụy xem một bộ phim thần tượng thanh xuân, Trình Trì bình thường chưa bao giờ xem loại TV này, không biết vì sao cô lại thích xem những thứ này.

“TV này có gì đẹp?”

“Anh không cảm thấy nam chính này rất đẹp trai sao?”

“Có đẹp hơn anh không?”

Thời Nhụy ngẩng đầu nhìn anh một cái, cười ngọt ngào: “Không có, vẫn là chồng em đẹp trai nhất.”

Trình Trì nuông chiều nhéo chóp mũi cô, đương nhiên rất hài lòng với câu trả lời này của cô.

“Chồng à, em muốn uống nước.”

“Đợi chút.”

Trình Trì đi rót một ly nước, thử nhiệt độ nước mới bưng đến.

“Chồng à, em muốn ăn táo.”

“Được.”

Trình Trì gọt xong táo, cắt thành miếng nhỏ, dùng tăm xiên từng miếng từng miếng đút cho cô ăn.

“Chồng, em cảm thấy bị bệnh khá tốt, anh đối xử tốt với em thật tốt.”

“Nói hươu nói vượn gì đó!”

Trình Trì đưa một miếng táo vào miệng cô: “Anh không bị bệnh, anh sẽ đối xử với em tốt hơn, cho nên em nhanh khỏe lại đi.”

Thời Nhụy hơi xúc động, tiến lại gần ôm eo anh: “Chồng à, sau này em cũng sẽ đối xử tốt với anh thật tốt.”

“Phải không? Vậy hôn anh một cái.”

Thời Nhụy lắc đầu: “Không được, em bị cảm, không thể lây bệnh cho anh.”

“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”

Không chờ Thời Nhụy phản ứng lại, Trình Trì liền nắm lấy cằm cô, hôn xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.