Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, Tôn Bình gọi Thời Nhụy đến văn phòng, hỏi xem tình hình sức khoẻ của cô, nói với cô nếu cảm thấy không thoải mái phải báo ngay với ông, không cần miễn cưỡng bản thân phải cố gắng làm gì, tự lượng sức mình mà làm.
Thời Nhụy rất ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn thầy Tôn, hiện tại sức khoẻ của em rất tốt ạ."
Tôn Bình có vẻ nghiêm túc nhìn cô, nhưng thật ra ông cũng không phải là người hung dữ. Đặc biệt là đối đãi với Thời Nhụy, người có thành tích ưu tú còn đối xử với bạn học rất ôn hòa. Ông lấy ra một tờ giấy đăng ký thông tin học sinh từ đống tài liệu.
"Trong lúc em nằm viện, thầy vốn muốn liên hệ người nhà của em, nhưng lại không có số điện thoại."
Thời Nhụy cúi đầu cắn môi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi thầy Tôn, em không muốn làm người trong nhà lo lắng. Tiền viện phí em sẽ gom đủ trả lại cho thầy càng sớm càng tốt."
"Tiền viện phí?" Tôn Bình nghi hoặc nhìn cô, "Không phải em đã thanh toán rồi sao?"
Thời Nhụy:......?
–
Sau khi trở về lớp học, Thời Nhụy vẫn luôn nghĩ đến những lời Tôn Bình nói.
Tôn Bình nói khi ông biết được tin tức thì cô đã được đưa đến bệnh viện, đến khi ông chuẩn bị thanh toán tiền viện phí, bên bệnh viện nói người nhà cô đã thanh toán trước rồi. Nhưng ông lại không nhìn thấy người nhà của cô, cho nên mở liên lạc đã đăng ký ra để gọi điện cho người nhà cô, nhưng lại nhìn thấy chỗ ghi số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/234533/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.