Lớp học ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả ánh mắt đều nhìn lại đây.
Nguyên Lượng liếc nhìn Thời Nhụy, thấy Trình Trì không trả lời, đột nhiên nhếch miệng cười đắc ý.
"Cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên kích cỡ của anh Trì của chúng ta đương nhiên là lớn rồi."
Ngô Thiệu Châu nói thêm: "Không phải lớn, là cực lớn, haha."
Sau khi nói xong hai người đều cười phá lên, những bạn học khác cũng trộm cười.
Tiếng ồn đột ngột ở phía sau lớp học khiến Tôn Bình phải ngẩng đầu lên, cầm thước ở bảng đen vỗ vào bàn.
"Yên lặng đi."
Ngón tay của Thời Nhụy bóp chặt tờ đơn, cả khuôn mặt đỏ bừng dường như có thể rỉ máu, lông mi khẽ run.
Trình Trì dựa lưng vào ghế nhìn cô chằm chằm, đặt những ngón tay xinh đẹp thon dài lên bàn gõ từng cái, khóe môi nở nụ cười, như thể cậu đang thưởng thức sự ngượng ngùng của cô.
Thời Nhụy cũng không hỏi được lời nào, trong tiếng cười của mọi người, cô quay người chạy về chỗ ngồi như trốn tránh một con quái thú.
Đồng Giai Giai vội vàng nắm lấy tay cô an ủi: "Thời Nhụy, cậu đừng buồn, thật ra, Trình Trì và nhóm người của cậu ấy chỉ hơi phóng túng một chút, cũng không tệ lắm."
Thời Nhụy mím chặt môi, cố gắng kiềm chế nỗi tủi thân trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Không sao."
"Ôi, cô gái nhỏ mắc cỡ." Nguyên Lượng cười nói.
Trình Trì nhìn chằm chằm bóng lưng của Thời Nhụy, hai má vẫn đỏ bừng, dái tai cũng đỏ. Người bạn cùng bàn của cô đang nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-chan-co-ay-that-am-ap/234525/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.