* " Lộ Lộ, em lại bị ốm sao " giọng anh ấm áp vang lên
Cô chuyển động cơ thể nhìn anh rùi lắc đầu,
* " vậy bị sao nào " anh ấu yếu ngồi xuống kéo cơ thể cô vào lòng dùng tay thử nhiệt độ cô rồi mời yên tâm
* " Mạc Thần, anh quen Tiểu Nhu bao lâu rồi "
* "Từ khi tôi 16 tuổi "
* "Lâu vậy rồi sao "
* "Ukm"
* "Lời em nói vời lời Tiểu Nhu anh sẽ tin ai "
* "Sao em lại hỏi vậy " anh chau mày nhìn cô
* " không có gì " cô cười nhẹ
* "Lộ Lộ tôi biết trong nhà có thêm một người khiến em không vui nhưng Tiểu Nhu là cô gái tốt rất hiểu đạo lí em đùng nghĩ nhiều quá"
* "Ukm "
Cô vòng tay ôm cô anh, hôn nhẹ lên má anh
Sau lần đó cô và Tiểu Nhu không có bất kì vần để gì sảy ra nữa, nhưng có thứ gì đó mách bảo cô rằng anh đang thay đổi nhưng thay đổi chỉ nhỏ bé thôi có thể do cô đang sợ mất anh chăng. Cô bắt đầu lo sợ trước những lần anh về muộn cùng Tiểu Nhu, những cuộc gọi báo rằng anh không ăn cơm nhà nhìn những món ăn mình mất công làm cả buổi trái tim cô lại nhói đau,thời gian ngày nghỉ của anh ở nhà cũng ít đi rất nhiều, anh không còn cùng cô và bánh quy nhỏ đi công viên nữa. Cô gọi điện hỏi thằm anh nhiều hơn,mời đầu anh đều vui vẻ trả lời sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ben-canh-toi-em-khong-can-manh-me/2101249/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.