5 năm sau tại biệt thư Hàn gia
Anh vừa đi làm vào nhà một cậu bé tầm 4,5 tuổi chạy đến ôm chân anh gọi
* "Papa đã đi làm về " thằng bé đưa đôi mắt đen tròn ngước lên nhìn anh
* "Bánh Quy nhỏ hôm nay con ở nhà ngoan chứ " anh cúi xuống bế thằng bé lên
* " dạ "
* "Hôn "
Thằng bé chu mỏ hôn lên má anh một cái, anh bế thằng bé đi về phía bếp thấy cô đang nấu cơm trong bếp liền đi đến ôm lấy cơ thể cô hôn lên má cô một cái
* " về rùi à, mau đi tắm xuống ăn cơm " cô cười hiền hoà vời anh
* " lại cari à" anh nhìn nồi cari thở dài, anh dạy cô nấu món này giờ cô chỉ biết mỗi món này
* "Không thích sao vậy thôi không cần ăn nữa "
* " ai nói dương nhiên là thích rùi" anh nũng nịnh nói cho dù có ngán đến tật cổ cũng vẫn thích
* " con cũng thích "bánh quy nhỏ chen vào
* " mau đi tắm đi" cô lườm hai bố con rồi buôm một câu
9 giờ tối sau khi du bánh quy nhỏ ngủ cô trở về phòng thấy anh đang đọc tài liệu trên giường liền đi tới giường bóp vai cho anh
* " Bánh quy ngủ rùi hả "
* "Ukm, hôm nay mệt lắm sao " cô vẫn nhẹ nhàng bóp vai cho anh
* " không có "
Anh để tài liệu lên đầu giường rồi cằm tay cô kéo cả cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ben-canh-toi-em-khong-can-manh-me/2101247/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.