Bốn năm ngày nay cô bị hắn nhốt trong căn phòng tối,ngày nào hắn cũng mắng chửi đánh đạp cô vô cùng dã mang, cơ thể cô không lấy một miếng thịt lành lặn, toàn thân đau nhức chảy máu. Cô ngồi trong góc phòng , cô nhớ anh nhớ bánh quy nhỏ , đã mấy ngày rùi không được gặp con không biết bánh quy nhỏ thế nào có chịu ăn sữa ngoài không cô thật ngu ngốc sao có thể tức giận anh mà bỏ con giờ hối hận vô cùng. Bỗng nhiên giọng hắn vang ở phòng bên cạnh
* " thế nào rùi "
* "Đại ca đã điều tra ra là do Lý Tiểu Tuyết đã lấy thông tin giao cho bên đối thủ của chúng ta là Đỗ Thuần Canh "
*."con đàn bà chết, tao phải giết nó "
* "Đại ca anh bình tĩnh đi bây giờ chúng ta cần số tiền lớn để chạy sang Mỹ,thù trả sau không muộn "
Hắn nhìn tên đàn em nói cũng đúng, giờ hắn đang nợ rất nhiều nếu bị bắt nhất định không có đường, hăn đưa mắt nhìn và căn phòng bị khoá trái tiền ở đây chứ ở đâu ra nữa cười vang, tên đàn em khó hiểu nhìn. Trong căn phòng tối nước mắt cô không ngừng chảy, cô nghe thấy tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh, anh không có làm gì cả, vậy mà cô lại một mực cho rằng là anh làm, không tin vào lời nói của anh. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra ánh sáng vàng từ bóng đèn làm cô loá mắt hắn bước vào cằm theo bánh mì và nước vất cho cô
* " em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ben-canh-toi-em-khong-can-manh-me/2101245/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.