Cánh cửa bị anh đá bay đập tường làm hai tên kia giật mình quay lại nhìn cửa, cảnh tưởng trước mặt anh là một tên đang cố ấn vật của hắn vào miệng cô còn tên kia đang dân chân cô lên liến đáo hoa của cô, mắt anh nổi rõ nhưng tia máu đỏ rực hét lên
* "Cút"
Hai tên lập tực buôn cô ra nhặc lấy quần áo bỏ chạy,để lại cô và anh trong phòng. Anh đi đến gần giường, cô nằm trên giường như con bút bê mặc kệ người ta dày vò đưa mắt nhìn anh hai dòng nước mắt thi nhau trào ra rơi xuống ga giường đây có phải điều anh muốn không, có vừa lòng anh không. Bây giờ diễn tả cảm xúc trong anh thế nào buồn, khổ, đau, hay bi, anh không biết anh chỉ biết mình vừa làm chuyện vô cùng ngu ngốc vô cùng đáng kinh. Anh đi vào nhà về tắm xả một buồn nước ấm rồi ra ôm cơ thể cô đặt xuống, dùng tay xoa vết máu trên miệng cô bị tên kia đánh chảy ra.
* "Ngầm một chút sẽ dễ chịu hơn "
Cô không trả lời đưa mắt nhìn anh, ánh mắt vô hồn không vui không buồn không đau thương không trách móc không sợ hãi của cô làm anh cảm thấy khó chịu vô cùng khó chịu "Rầm" gạch tường nức dòng màu chảy ra từ nắm đấm anh vào tường lúc này chỉ có đau mời làm anh bình tĩnh được lại. Anh bế cô lên dùng khắn cuộn người cô lại ra giường để cô gối lên tay dùng chăn đắp cả người cô vòng tay sờ nhè má cô lau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ben-canh-toi-em-khong-can-manh-me/2101236/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.